Chương 2: Tiểu lãnh địa Bách Việt
Ở trong ngôi nhà gỗ chính của làng, Trần Huỳnh Hải ngồi đối diện với một ông lão, ngồi hai bên có một người đàn ông to khoẻ và một cô gái trẻ mặc áo thú xinh đẹp nhưng vô cảm.
Qua lời kể của ông lão, cũng chính là chủ bộ lạc nhỏ này, Trần Huỳnh Hải biết được toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, mặc dù khó tin nhưng nó là sự thật.
Trái Đất đã trở về thời nguyên thủy, mọi văn minh nhân loại đều bị hủy hoại theo thời gian, không biết đã qua bao nhiêu lâu để thế giới thay đổi như hiện tại. Bây giờ khắp nơi thế giới, đâu đâu cũng mọc lên rừng rậm nguyên sinh, hoặc là những thảo nguyên, biển hồ, sa mạc hoang dã. Bên ngoài đã không còn an toàn, có nhiều loài động vật được sinh ra còn nguy hiểm hơn cả những chủng khủng long xa xưa trước kia. Con người gọi đây là cuộc d·iệt c·hủng, khởi nguyên mới của hành tinh xanh.
Những người còn sống sót đều mở ra bộ tộc lãnh địa, thu dã nhân hay lưu dân, tự tìm cách bảo vệ bản thân đồng thời phát triển xây dựng lãnh thổ khỏi nguy cơ từ các sinh vật khác hay thậm chí từ chính những lãnh địa đối địch, giống như c·hiến t·ranh cổ đại vậy, lịch sử lại được lặp tiếp lần nữa.
Chỗ Trần Huỳnh Hải đang ở là một tiểu lãnh địa tên Bách Việt mới được xây dựng gần chục năm, mọi người trong lãnh địa đều đã thức tỉnh từ trước rồi tìm kiếm những người còn "ngủ" khác để vào hang động, thứ tự thức tỉnh của người b·ất t·ỉnh đều không đồng đều, cũng không biết nguyên nhân.
Lão tộc trưởng đang ngồi trước mắt Trần Huỳnh Hải gọi là Ngũ Chí Thanh, một hồi hỏi thăm hắn ta xem trước cuộc d·iệt c·hủng làm nghề gì, hắn ta cười khổ kể.
Sau khi biết Trần Huỳnh Hải là nhân viên công ti văn phòng, rốt cuộc ở hoàn cảnh hiện giờ không có chút tác dụng, tộc trưởng vẫn bảo hắn ta ở lại làm người của lãnh địa có thể an toàn sinh sống, Trần Huỳnh Hải chỉ có thể biết gật đầu đồng ý.
Chờ hai người thanh niên đứng ngoài đi cùng Trần Huỳnh Hải sắp xếp nơi ở cho hắn ta, từ nay hắn sẽ là người của lãnh địa Bách Việt. Ở trong nhà gỗ, ông lão thở dài mở miệng: "Gần đây đã lục tục xuất hiện dã thú, bộ lạc Xích Nhật còn có dấu hiệu muốn gây chiến, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề nhân khẩu và tăng lượng v·ũ k·hí. . ."
"Chỉ tiếc rằng số người tỉnh dậy đã ít lại còn biết làm nghề thực dụng thì càng hiếm hoi."
Người đàn ông trung niên và cô gái ngồi bên cạnh tộc trưởng không biết làm gì để giúp đỡ hay an ủi, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Trở lại với Trần Huỳnh Hải, hắn ta được người thanh niên tự giới thiệu là Nguyễn Thanh Thụy đưa tới một nhà gỗ đã dựng trù tính từ trước, sau đó bảo hắn chờ tới trời tối rồi đi ra trung tâm làng sẽ có đội mạo hiểm về.
Nhìn bóng lưng Nguyễn Thanh Thụy rời đi, Trần Huỳnh Hải không thể nào thích ứng nhanh chóng được, mọi việc xảy ra quá nhanh.
Không thể làm gì khác, hắn ta đi vào nhà gỗ nhỏ tạm bợ chỉ khoảng bốn năm mét vuông, bên trong trống không và bụi bặm, một góc nhà có lá cỏ để trên đất nằm.
Thôi được rồi, ít nhất còn có chỗ ở.
Trần Huỳnh Hải ngồi xuống đống lá cỏ chuẩn bị từ trước để người nằm nghỉ.
Một hồi suy nghĩ, Trần Huỳnh Hải không biết làm gì nữa, chuyện này thật bất khoa học. Nhưng dù sao hắn đã trải qua một lần khiến bản thân cảm thấy cuộc đời này không còn chút ý nghĩa nào, bây giờ chuyện trước mắt xảy ra cũng không khiến hắn thay đổi chút nào.
Trần Huỳnh Hải đi ra ngoài, ở ngoài tường thành có các thanh niên trai tráng đứng canh chừng, bây giờ đang sắp trời chiều, đoán chừng đội mạo hiểm sắp về trước mặt trời lặn.
Đội mạo hiểm là một đội toàn đàn ông con trai khoẻ mạnh trong lãnh địa được tuyển chọn, mang theo v·ũ k·hí tinh anh được thợ rèn duy nhất trong lãnh địa cho ra vài thanh giáo mác sắt chất lượng thấp. Bọn họ có nhiệm vụ ra ngoài lãnh địa thăm dò bên ngoài, đồng thời truy g·iết bắt các động vật hoang dã ít nguy hiểm như thỏ, hươu, cá về cung cấp lương thực cho lãnh địa. Điều này đã được tộc trưởng nhắc lúc nãy với Trần Huỳnh Hải.
Rất nhanh trời tối, đội săn thú trở về, giữa lãnh địa nhỏ có một đám người ngồi đó nhóm lửa, toàn lãnh địa hơn trăm người tập trung hết tại đây. Đứng trước đám đông, vị tộc trưởng già Ngũ Chí Thanh lớn tiếng giới thiệu mọi người về Trần Huỳnh Hải, sau này hắn sẽ ở đây và có nhiệm vụ phụ giúp mọi người nếu cần thiết, bởi vì không có thể lực cường tráng cho nên tạm thời cũng chỉ như vậy.
Trần Huỳnh Hải ngồi một chỗ ăn miếng thịt thỏ nướng, không nói chuyện nhiều với người khác, thỉnh thoảng chỉ quay sang trả lời mời chào hỏi vài người cho có lệ, hiển nhiên hắn ta vẫn chưa quen với không khí này.
Chợt một người thanh niên đi tới cạnh hắn ngồi, vỗ vỗ vai hắn nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cần biết bản thân đã an toàn là được rồi, tôi hiểu cảm giác của cậu!"
Trần Huỳnh Hải quay sang thấy là gã thanh niên Nguyễn Thanh Thụy mà sáng nay còn gác ở hang động chứa người đang "ngủ" hắn ta gật đầu.
"Chỉ là tôi vẫn chưa thích ứng thôi. . ."
"Tôi cũng mới tỉnh dậy nửa năm trước, cũng từng có biểu cảm như cậu bây giờ. Chúng ta ít nhất đều may mắn còn sống và có thể nương tựa vào nhau, chỉ không biết người thân cha mẹ mình thế nào. . ."
Nói tới đây, Nguyễn Thanh Thụy dừng lại, có chút xúc động. Trần Huỳnh Hải lại vỗ vai người thanh niên, đồng cảm tâm sự.
Định mở miệng an ủi, bỗng nhiên trước mắt Trần Huỳnh Hải xuất hiện một bảng giao diện kì lạ.
Điểm nhiệm vụ: 0
Nhiệm vụ:
1.An ủi Nguyễn Thanh Thụy. Nhận thưởng 1 điểm.
2.Mặc kệ không để ý Nguyễn Thanh Thụy. Nhận thưởng 5 điểm.
3.Mắng Nguyễn Thanh Thụy. Nhận thưởng 10 điểm.
Danh sách trao đổi:
Đệm lò xo bền: 1 điểm
Đèn pin năng lượng mặt trời: 5 điểm
Kiếm sắt gỉ: 1 điểm
Thượng vị tộc trưởng Bách Việt: 20 điểm
Vệ binh bảo tiêu: 10 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Trần Huỳnh Hải trợn tròn mắt nhảy dựng người lên, phát hiện mọi người quay ra nhìn mới biết mình quá thất thố, liền cười cười ngồi xuống.
"Cậu bị sao thế?"
Nguyễn Thanh Thụy khó hiểu hỏi, Trần Huỳnh Hải không biết trả lời sao bèn cười gượng nói không có gì.
Nguyễn Thanh Thụy lắc lắc đầu, suy nghĩ có lẽ người này mới tỉnh dậy còn chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi đây nên hay có biểu hiện kì quái.
Trần Huỳnh Hải nhìn biểu lộ của người thanh niên bên cạnh, biết hắn ta đang suy nghĩ gì, cũng không biết giải thích thế nào.
Có điều bảng giao diện kì lạ vẫn ở trước mắt Trần Huỳnh Hải, hắn phát hiện mọi người không nhìn thấy bảng giao diện này. Một luồng tin tức xa lạ chợt xông vào đầu Trần Huỳnh Hải.
Một hồi tiếp thu tin tức, Trần Huỳnh Hải biết được đây là truyền thừa từ quyển sách do hắn nhặt được, là một hệ thống nhận hắn làm chủ, nó sẽ giúp hắn ta nhờ hoàn thành các nhiệm vụ để đạt được phần thưởng từ các văn minh hiện đại.
Trần Huỳnh Hải sửng sốt, không biết nên làm sao, nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Bảng giao diện hệ thống vẫn ở trước mắt, nhìn lên ba lựa chọn, lựa chọn thứ hai và ba hiển nhiên không thể làm.
Vừa nghĩ, Trần Huỳnh Hải lên tiếng bắt chuyện với Nguyễn Thanh Thụy: "Cậu cũng đừng lo lắng quá, đoán chừng bố mẹ cậu đang sống tốt bản thân ở một lãnh địa khác."
Nguyễn Thanh Thụy biết Trần Huỳnh Hải an ủi mình lên mới nói vậy, bèn bảo không sao.
"Tôi tự hiểu tình huống bố mẹ tôi, cậu không cần lo quá đâu, ngược lại là cậu ấy, lạc quan lên, đừng lo lắng quá cho người thân. . ."
"Bố mẹ tôi mất rồi, cả chị tôi nữa."
Trần Huỳnh Hải không nói được nữa, hắn trầm mặc ăn tiếp miếng thịt trên tay. Nguyễn Thanh Thụy không nghĩ hoàn cảnh của người thanh niên ngồi cạnh mình, không biết nói tiếp sao.
"Ài. . ."
Không khí trở nên trầm lặng, Nguyễn Thanh Thụy biết mình nói sai bèn xin lỗi.
"Chuyện đã qua lâu rồi, tôi không muốn nhớ lại nữa, nhưng ít nhất bây giờ không phải lo lắng cho bố mẹ và chị gái."
"Đúng đấy, cậu phải sống tốt vào, cả nhà cậu đều ở trên trời nhìn xem cậu đấy."
. . .
Kết thúc bữa ăn, mọi người dọn dẹp tàn cuộc, ai nấy về nhà gỗ của mình nghỉ ngơi để sáng hôm sau có sức làm việc, ngoại trừ vài người thanh niên trong đội bảo vệ lãnh địa có trách nhiệm thay phiên nhau canh chừng.
Trần Huỳnh Hải trở về nhà gỗ, mở bảng giao diện ra theo hướng dẫn tin tức có trong đầu, nhìn thấy quả nhiên đã thay đổi.
Điểm nhiệm vụ: 1
Nhiệm vụ: 0
Danh sách trao đổi:
Đệm lò xo bền: 1 điểm
Đèn pin năng lượng mặt trời: 5 điểm
Kiếm sắt gỉ: 1 điểm
Thượng vị tộc trưởng Bách Việt: 20 điểm
Vệ binh bảo tiêu: 10 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)