Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 47: Cắt lưỡi




Dung Nguyên Thuần đơn thuần thiện lương trong mắt Dung Nhi Vân liền thay đổi. Đây mới chính là vị muội muội kiếp trước nàng từng quen. Một người chỉ cần nhìn qua liền hiểu chuyện, một cái đầu óc kinh doanh nhạy bén, nhạy bén cả với mưu mô bên cạnh.

Đối với người thân dịu dàng ôn nhu, đối với kẻ địch hận không thể một đạo giết sạch.

Ngô phu nhân thấy sự tình quá mức cường đại, liền lấy nước mắt chấm thành dòng kêu oan:

"Ai biết các ngươi có làm ra chuyện gì trong bát nghiêm thân kia không? Đồ của các ngươi, các ngươi nói gì liền đúng như vậy sao?"

Dung Nguyên Thuần một lực đá văng bát nghiệm thân lên người Ngô phu nhân, trong thâm tâm gào thét giết người nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:

"Ngô phu nhân! Bà không nên lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử! Hay bà thực sự không nhớ Ngô nhị tiểu thư chết như thế nào?"

Cũng là nói Ngô phu nhân có cần tự mình trải nghiệm mới nhớ được?

"Tỷ tỷ của ta tha cho bà con đường sống, bà lại ở đây không biết trời cao đất dày? Là nghĩ Dung phủ dễ đối phó? Hay Đoạn Vương phủ dễ đối phó hơn?"

Dung phủ so sánh cũng không khác biệt với Ngô phủ về thế lực. Nhưng Đoạn Vương phủ? Ngô phủ là cái thá gì có thể đối trọi? Chỉ cần một câu nói của ngài ấy, gió xuân thổi rồi Ngô phủ tuẫn tãng còn chưa biết chừng.

Ngô phu nhân ngậm chặt bồ hòn, nửa lời không dám hé miệng.

Dung Nhi Vân đẩy Ngô Như Hà vào bên trong, thái độ tươi cười không khác là mấy Nguyên Thuần:

"Ngô phu nhân và Ngô đại tiểu thư làm kinh động đến Kim Thiết Vương phi ta cũng là do suy nghĩ tình mẫu tử mà thành. Có thể tha thứ, liền không truy cứu."

Ngô Như Bích đứng như trời trồng một chỗ, giờ phút này mới có thể thở phào:

"Vương Phi đại ân khoan dung!"

Ngô phu nhân thấy thế cũng không thiếu phần:

"Đa ta Vương Phi!"

Dung Nhi Vân càng rạng rỡ như ánh mặt trời toả nắng trên bầu trời xuân cao, xinh đẹp hiểu chuyện lại càng nhân từ.

"Nhưng...thân là Phu Nhân Ngô đại học sĩ, là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, được dạy bảo khuê các từ khi lọt lòng lại không điều tra rõ đầu đuôi mọi chuyện, tự ý kéo người đến trước cửa Thương hội Chí Tranh gây náo loạn. Tội này, phạt 10 trượng!"

"Vương Phi! Cái...cái...này không phải người nói..."

Dung Nhi Vân đặt ngón trỏ lên khuôn miệng già nua đang chuẩn bị loạn ngôn:

"Ây da! Ngươi cứ bình tĩnh!"

Nàng cười, mơ màng trong ánh mắt càng đọng ý cười lớn:

"Thân là chủ mẫu, tiểu thư trong phủ mất không chịu truy tang, lại kéo người khắp nơi tìm đại một người thay thế. Người như vậy, tội đầu bất trung với chồng, tội hai bất hiếu với phụ mẫu sinh thành, tội kế bất lễ với môn sư dạy dỗ, tội kế bất nghĩa với những người tin tưởng. Ngô phu nhân phạm đại tội, xin thứ cho ta không dám tuỳ tiện kết án!"

“Cái gì chứ? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một nữ nhân thấp hèn trèo lên được giường Kim Thiết Vương liền tự nghĩ mình là phượng hoàng? Nữ nhân như ngươi có bao nhiêu lẳng lơ chẳng lẽ tự bản thân không biết?”

Dung Nhi Vân đỡ trán. Nàng sớm biết Ngô phu nhân này hồ ngôn loạn ngữ, không biết tự mình suy xét nặng nhẹ từ lâu, nhưng giờ phút này mới có thể thực ngấm bà ta có bao phần vọng tưởng.

“Nữ nhân như ngươi ngày trước sớm tối bên Thế Quan Vương, thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp khắp nơi, có thể tự mình nói bản thân có bấy nhiêu trong sạch? Bây giờ chắc chắn Thế Quan Vương thấy được bộ mặt đáng khinh kia mới nhanh chóng leo lên giường Kim Thiết Vương. Dùng gương mặt ngây thơ câu dẫn một người trở về từ chiến trường miền bắc không hiểu chuyện…ta thấy phụ mẫu ngươi mới là không biết dạy nữ nhi của mình.”

Dung Nhi Vân hiền thục hiểu chuyện có lẽ đã khiến mọi người quen thuộc, nhưng vài người hình như lại cảm thấy chuyện nàng ôn nhu không nói chính ngầm thừa nhận.

Chỉ là nàng vừa hay thấy được một người rất quen mặt, một cố nhân của quá khứ cũng là thù địch của quá khứ nên hiện tại vẫn chưa muốn bày ra bộ dạng quá mức chân thật của cốt cách từng là chủ Khôn Ninh cung.

“Theo như Ngô phu nhân nói, việc ngươi hồ ngôn tại nơi này là được phụ mẫu đích thân dạy bảo?”



Phong thái của Lã Diên Mục vẫn giống như trước kia. Chuyện hắn cảm thấy có tính thử thách đối với nàng nhất định để nàng một mình gánh lấy. Đến khi mọi chuyện vượt qua tay nàng, suy nghĩ chu toàn hắn mới xuất hiện. Nam nhân như vậy vừa khiến nữ nhân không yếu đuối vừa có thể toát ra một sức hút riêng đến kì lạ.

Lã Diên Mục rời từ xe ngựa bước xuống. Nhất thời đám đông tảm ra một lượt, phần lớn không dám cả gan đứng lại hóng chuyện, chỉ lưa thưa những người có vẻ như là nhà quan lớn sai người thực tình nghe ngóng. Tuy vậy họ vẫn đứng cách một khoảng rất xa, cảm giác chân thực cũng chỉ có người trong cuộc.

Ngô phu nhân thấy người, mặt tái xanh hơn tàu lá chuối, lắp bắp không thành lời.

Thay vào đó Ngô Như Bích lại cả gan hơn một phần, đứng trước mặt hắn nhu mì ôn thuận:

“Vương gia! Chúng ta có chút chuyện riêng, là hiểu nhầm không đáng có. Mẫu thân vì thấy người giống người liền nghĩ muội muội nghịch ngợm trốn ra khỏi phủ chơi đùa, hôm nay đến đây kêu người về. Nhưng không nghĩ trên đời lại có người giống người…”

“Vậy sao?”

“Vương gia! Tiểu nữ nói những điều hoàn toàn là sự thật!”

Dung Nhi Vân không rõ bên trong xe ngựa xa như vậy Lã Diên Mục rốt cuộc nghe được đến đâu, hiểu tốt những gì. Nhưng hiển nhiên những lời Ngô Như Bích nói một nửa lời đều giống như vốn dĩ là vô tình nhưng nàng lại làm khó bọn họ.

Lã Diên Mục nhìn nàng, ánh mắt vẫn lạnh lùng muốn đóng băng tất cả như thường ngày.

“Vương gia đến đây là muốn phân bua giúp nàng ta?”

Thử nói hắn thật sự muốn phân bua cho người Ngô phủ xem!

Nàng đánh không lại nhưng nhất định chuyện này tuyệt nhiên không thể để bản thân có thiệt thòi. Không phải kiếp trước hắn gặp chuyện bất kháng, thân dưới dùng không được hay sao? Chỉ cần lần này hắn về phe Ngô Như Bích, thân dưới của hắn thực sự không cần đến lúc người ngoài động vào, nàng cũng có thể giúp.

Lã Diên Mục phủi thân y, một bước đến gần chỗ nàng. Hơi thở đều đặn nóng hổi chạm vào bên tóc mai khiến trái tim nàng loạn mất một nhịp nhỏ:

“Phu nhân! Không phải nàng hiểu ta sao? Nàng nói thử xem!”

“Ta đương nhiên khá hiểu phu quân. Nhưng…con người mà, ai cũng có thể thay đổi. Vương gia đâu thiếu một đêm xuân, muốn nâng kiệu một người chẳng nhẽ không chịu làm hài lòng mỹ nhân?”

Hắn thử dám khiến Ngô Như Bích hài lòng xem!

“Vậy phu nhân là nghĩ ta sẽ làm hài lòng như thế nào?”

“Thuận theo mỹ nhân tự khắc khiến nàng hài lòng!”

Hắn thử gật đầu đem bọn họ coi như không có chuyện gì trả về Ngô phủ xem!

Lã Diên Mục nhíu mi cười, trực tiếp đem môi nàng chiếm trọn. Tư thế hai người vốn đứng thẳng đối mặt không xa. Nhưng bây giờ, không chỉ có gương mặt nàng gần sát hắn, miệng nhỏ cũng bị hắn nuốt muốn trôi, thậm chí cả người bị buộc chặt trong vòng tay rắn chắc như muốn hòa làm một.

Lần đầu tiên Lã Diên Mục chủ động hôn nàng, thậm chí hôn nàng trước mặt bách tính, trước thanh thiên bạch nhật không cần suy nghĩ.

Đầu óc nàng mơ hồ, cơ thể chỉ nghe rõ ràng từng nhịp thở gấp gáp không chỉ của bản thân và tiếng tim đập loạn liên hồi. Hắn thô bạo, cũng có chút dịu dàng còn nàng lại như trang giấy trắng chỉ biết thuận theo. Môi hắn thật mềm, bàn tay to lớn trên cơ thể rắn chắc cũng thật dịu dàng chạm nhẹ.

“Phu nhân…bây giờ tiếp tục có vẻ không thích hợp! Lát về phủ…chúng ta tiếp tục!”

Nàng rời khỏi Lã Diên Mục, đầu môi còn quyến luyến dư vị rất riêng biệt. Cỏ hương bài khiến nàng mê mẩn tâm trí đến mức dứt ra rồi mới thực sự rõ ràng đang ở nơi nào.

Nam nhân chết tiệt này! Chắc chắn hắn không có ý tốt ngay từ đầu.

Nàng với Lã Diên Mục vốn không thân thiết như kiếp trước, nhưng lại có tiến triển hơn kiếp trước? Không biết chừng…thực ra trong kiếp trước, những lúc hắn dùng ánh mắt trầm lặng nhìn nàng cũng là lúc đầu óc muốn làm bậy.

Dung Nhi Vân thở hắt một hơi, mặt còn nóng hơn cả gấc chín:

__Cũng may kiếp trước ta là Vương hắn là thần, bản thân hắn cũng tự biết kiềm chế nếu không…không biết chuyện gì có thể đã xảy ra!

Lã Diên Mục lấy từ trong tay tên đồ tể phía gần một con dao thái thịt. Đầu dao nhọn hoắt sắc bén thuận tiện cứa từng mảnh thịt dù khó nhất. Một thứ thô tục nhưng trong tay Lã Diên Mục lại không giống thứ tầm thường dễ thấy. Hắn ném xuống con dao trước mặt Ngô phu nhân:



“Ngô phu nhân! Ngươi có nghĩ qua đắc tội với Kim Thiết Vương phi sẽ như thế nào chưa?”

Ngô phu nhân thấy người đã đủ sợ. Lần này lại thấy cả con dao thô thiển trước mặt càng thêm run rẩy:

“Vương…gia! Ta biết sai rồi! Ta…tiểu nhân…tiểu nhân thực sự biết sai rồi! Xin Vương gia tha mạng!”

“Ngô phu nhân! Ngươi là đương gia chủ mẫu, lớn hơn ta một giáp, ta còn phải kính trọng gọi tiếng Ngô phu nhân. Ngươi đừng tự hạ thấp bản thân, ta sợ gánh không nổi!”

Ngô Như Bích biểu tình phức tạp, nhất thời không nghĩ đến Kim Thiết Vương có thể tuyệt ái không quan tâm đến nàng mà một mực đứng trước thiên hạ âu yếm nữ nhân tầm thường không đoan chính:

“Vương gia! Nô rất sợ! Người có thể đừng trách tội mẫu thân của nô được không? Nàng ấy cũng chỉ bất đắc dĩ!”

Dung Nhi Vân nhìn tiểu trà xanh trước mặt cũng thật nhàn hạ không thèm quan tâm. Kiếp trước nàng nhìn ‘thánh trà’ cũng đâu có mấy người bày ra thứ bộ dạng thấp kém như vậy? Thậm chí người thấp cấp nhất còn thủ đoạn hơn Ngô Như Bích.

“Ngô phu nhân hồ ngôn loạn ngữ, đổi trắng thay đen bôi nhọ Kim Thiết Vương phi. Tội đình tàn độc không thể dung thứ, cắt lưỡi làm răn đe.”

Ngô phu nhân vừa nghe thấy ‘cắt lưỡi’ liền đổ rạp trên mặt đất. Tứ phía hướng về cũng nhất thời sửng sốt.

“Ngô phu nhân thực sự hồ ngôn loạn ngữ nhưng cắt lưỡi như vậy…liệu có phải quá mức tàn độc?”

“Như vậy…cắt lưỡi sao? Ta nghe Kim Thiết Vương là người…xử phạt như thế này…nếu Ngô phu nhân tự biết trước hậu quả, tốt hơn nên chấp nhận những hình phạt ban đầu của Vương Phi. Như vậy đâu đến nỗi nào?”

“Kim Thiết Vương quân cao hơn chủ lại có thể xử phạt mạnh tay như vậy…không biết chừng sau này sẽ không ai dám hé răng nửa lời nhắc lại chuyện Vương Phi cùng Thế Quan Vương từng thanh mai trúc mã.”

Lã Diên Mục nhìn nàng khẽ cười. Quả nhiên biểu tình trên gương mặt Dung Nhi Vân chưa từng thay đổi. Nếu hắn không mạnh tay thế này ngay trước mặt bá tính, sợ rằng nàng sau lưng cũng có thể khiến Ngô phu nhân không thiếu một loại trừng phạt, thậm chí đến cả tính mạng Kim Thiết Vương của hắn cũng khó giữ.

Ngô Như Bích ôm chân hắn, nhưng còn chưa kịp thực hiện ý đồ ánh mắt giết người đã giáng xuống, nàng ta trực tiếp cụp đuôi quay mặt không tùy tiện loạn động.

Ngô phu nhân liên tục la hét tha mạng, nhưng đổi lại chỉ có sự chỉ trỏ của bách tính cùng khí lạnh trên nụ cười Lã Diên Mục:

“Ngô Như Bích thông đồng với mẫu thân đến gây chuyện tại đây, xét tội cũng không thể thiếu.”

“Vương gia! Ta…”

“Nhưng ta cảm thấy tội của Ngô Như Bích có thể bỏ qua!”

Dung Nhi Vân trừng mắt.

__Lã Diên Mục thực giỏi! Còn mang âm mưu nâng nàng ta qua cửa?

Lã Diên Mục xoay người tránh ánh mắt nàng, thậm chí còn khẽ cười:

“Chỉ cần Ngô Như Bích tự tay thực thi hình phạt cho Ngô phu nhân!”

Hiện trường thực sự vỡ òa. Nếu không phải nàng biết hắn sớm là một kẻ điên thì giờ phút này chắc chắn chạy trối chết để thoát khỏi con người này, cuộc hôn sự này.

Mặc dù Ngô Như Bích không phải con ruột của Ngô phu nhân. Nhưng xét về nhiều mặt, nàng ta được Ngô phu nhân chiều chuộng từ nhỏ, đến cúc áo còn chưa một lần tự cài, ân sủng như vậy còn lớn hơn cả thân mẫu ruột thịt. Để Ngô Như Bích tự tay xử phạt thực quá tàn nhẫn.

XOẸT!

Máu tươi phun đầy dưới đất. Hốc miệng Ngô phu nhân ực ra huyết đỏ ngập mặt đất, nơi đó vốn dĩ nguyên vẹn nhưng bây giờ lại trống hoắc đến kinh sợ.

Ngô Như Bích một tay cầm chuôi dao, một tay cầm miếng thịt mẩy, điên điên dại dại cười lớn:

“Ta không có tội! Vương gia nói rồi, ta không có tội gì hết!”

“Là bà ta ăn nói hồ đồ liên lụy đến ta, liên lụy đến tương lai của ta. Ta cắt lưỡi bà ta, bây giờ bà ta nửa câu cũng không thể nói, không thể hồ ngôn ảnh hưởng đến ta nữa rồi!”