Cuối cùng cũng quay về rồi!
Phạm Khôn bước ra khỏi ga tàu hỏa, nhìn thấy con đường quen thuộc, bất giác hít một hơi thật sâu.
Bảy năm bôn ba ở nước ngoài cuối cùng đã kết thúc.
Ngày hôm nay, anh không chỉ áo gấm về làng, anh còn muốn báo thù, tiến hành kế hoạch phục thù của mình tới tất cả những kẻ từng bắt nạt, khinh thường,
bài xích, thậm chí là hãm hại anh.
Không cần biết ai với ai, chỉ cần họ nợ anh, lần này anh phải đòi đủ!
Để nhìn cho rõ bộ mặt xấu xí méo mó của đám “chủ nợ” ngày xưa, Phạm Khôn giấu kín thân phận giàu nứt đố đổ vách của mình. Trước khi bước lên tàu hỏa hồi hương, anh mua cho mình bộ đồ bán bên vệ
đường.
Việc đầu tiên sau khi trở về quê hương là tìm đến “cò bẩn” năm đó.
Phạm Khôn bước ra khỏi ga tàu hỏa, đang chuẩn
bị đi về phía trạm xe buýt cách đó khá xa thì một
chiếc Ferrari đỏ rực lướt ngang qua người anh rồi đột
ngột dừng lại ở đoạn đường phía trước.
Khi Phạm Khôn bước ngang qua chiếc siêu xe này, cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp nghiêng qua nhìn anh, thậm chí người này còn tháo kính râm ra nhìn Phạm Khôn rồi sững sờ hô lên một tiếng: “Đồ bỉ ổi?” (Trong tiếng Trung, đồ bỉ ổi
tức “phạm tiện” đồng âm với tên Phạm Khôn.)
Phạm Khôn nghe vậy mới quay sang nhìn, anh
cũng sững sờ: “Phương Nhã Đan?”
“Hóa ra là cậu thật à? Trông chán đời thế, tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ”, Phương Nhã Đan hất đầu:
“Lên xe đi!”
Phương Nhã Đan là thiên kim tiểu thư một hộ giàu có ở Giang Thành, năm đó cô nàng này và Lý Hiểu Lan được gọi là chị em hoa khôi của trường. Loading...
Phạm Khôn vội vàng lên xe, một mùi hương thanh nhã thoang thoảng bên cánh mũi khiến anh thấy phấn
chấn hẳn lên.
Phương Nhã Đan mặc váy liền, đôi chân vẫn chói mắt hệt như năm nào, đã vậy còn gợi cảm hơn rất nhiều. Phạm Khôn không kiềm chế được mà nuốt
nước bọt.
“Bao năm không gặp rồi, nghe nói tốt nghiệp cấp
ba xong cậu ra nước ngoài làm thuê hả. Bây giờ cuộc
sống thế nào rồi?”
“Cái gì mà làm thuê chứ? Người ta gọi là xuất khẩu lao động, bốc gạch trên công trường ở bên nước
ngoài”.
“Thu nhập khá chứ?” nói rồi, Phương Nhã Đan
cũng liếc mắt đánh giá Phạm Khôn.
So với quá khứ, Phạm Khôn cao hơn một chút, da đen hơn một chút, cơ thể cũng rắn chắc hơn. Lúc không nói chuyện thì còn đỡ, vừa mở miệng ra, dáng vẻ tỉ tiện của thuở nhỏ lại xuất hiện.
“Đừng nhắc đến thu nhập nữa. Năm đó gặp phải bọn môi giới vô lương tâm, đất nước mà chúng tôi đến á, chiến sự quanh năm, chạy thoát thân còn không kịp. Đây này, trước lúc về nước lại bị quân đội vũ trang không biết rõ tên của bản địa vét sạch tài sản. Nếu không nhờ đại sứ quán giúp đỡ, tôi còn chẳng mua nổi vé máy bay về nước”.
Nhìn anh mặc toàn quần áo vỉa hè rẻ tiền, Phương
Nhã Đan tin lời anh nói.
Trong đầu Phương Nhã Đan đột nhiên hiện ra hình ảnh Lý Hiểu Lan khóc không ra nước mắt, trong đôi
mắt lập tức lóe lên ánh sáng kỳ dị.
“À phải rồi, Phương Nhã Đan vừa lái xe vừa hỏi
chuyện: “Hình như năm đó cậu vẫn yêu thầm Lý Hiểu
Lan mãi nhỉ?”
Đâu chỉ riêng gì Phạm Khôn, gần như tất cả các bạn nam cùng lớp đều thầm thương trộm nhớ Lý Hiểu Lan và Phương Nhã Đan.
“Ai nói thế? Tôi yêu thầm cậu mà!”
Nếu câu nói này được thốt ra từ miệng Trương Quốc Đống chắc Phương Nhã Đan sẽ phấn khích lắm, tiếc rằng nó được thốt ra từ miệng Phạm Khôn nên Phương Nhã Đan chỉ khẽ nhếch môi.
Cô ta mỉm cười: “Có muốn cưới Lý Hiểu Lan về làm vợ không?”
Phạm Khôn sững người.
“Nếu cậu muốn, tôi đảm bảo cô ấy sẽ lấy cậu”.
Phạm Khôn hoàn toàn chấn động!
“Không cần ngại ngùng xấu hổ gì đâu, nể tình chúng ta đều là bạn cùng lớp năm xưa, tôi tính thành toàn cho hai người”.
Phạm Khôn nín lặng.
Lý Hiểu Lan không chỉ xinh xắn rạng ngời mà hình như bố cô còn làm lãnh đạo ở một đơn vị nào đó, ngoại trừ việc không nhiều tiền bằng gia đình Phương Nhã Đan thì các phương diện khác như địa vị hay phẩm chất đều “trên cơ” Phương Nhã Đan. Dựa vào
cái gì mà cô ả này đòi quyết định thay cho Lý Hiểu Lan?
Phạm Khôn tỏ ra khinh thường: “Người đẹp họ Phương ơi, cậu tưởng tôi bị ngu chắc?”
“Nói thế tức là cậu đồng ý rồi chứ gì?”
“Tôi…
“Mang theo chứng minh thư nhân dân chưa?”
“Đến cả hộ chiếu cũng ở trên người tôi luôn”.
Phương Nhã Đan mở điện thoại gắn trên xe, Phạm Khôn nhìn thấy màn hình hiển thị tên của Lý Hiểu Lan, trái tim bất giác trở nên kích động.
“Hiểu Lan, mang theo chứng minh nhân dân của cô tới cục Dân chính nhé, tôi sẽ đợi cô ở cổng.”
“Cục Dân chính? Bây giờ hả? Được… thôi.”
Giọng nói của Lý Hiểu Lan vẫn dễ nghe như trước, không kém gì Phương Nhã Đan, có thể thấm vào cốt
tủy của người ta.
Nghe giọng điệu của Lý Hiểu Lan, Phạm Khôn có cảm giác dường như Lý Hiểu Lan rất cung kính với Phương Nhã Đan, đã vậy thái độ của cô cực kỳ khép nép. Chuyện gì thế nhỉ?
Phương Nhã Đan đỗ xe trước cổng cục Dân chính,
lập tức bảo Phạm Khôn xuống xe.
“Đến đây làm gì thế?” Phạm Khôn hỏi.
“Đăng ký kết hôn chứ làm gì nữa! Ban nãy cậu nghe chưa rõ à? Lý Hiểu Lan sẽ tới đây ngay”.
“Ý của cậu là…”
“Ban nãy đã nói rồi đấy thôi, tôi bảo Lý Hiểu Lan lấy cậu đấy!”
“Người đẹp họ Phương ơi, cậu đùa hơi quá rồi đấy, mà không buồn cười tí nào đâu”.
Chưa được bao lâu, Lý Hiểu Lan đã ngồi taxi tới đây, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn Phạm Khôn đã chạy thẳng tới trước mặt
Phương Nhã Đan.
Khác với vẻ lộng lẫy của Phương Nhã Đan, Lý Hiểu Lan giản dị hơn nhiều. Cô mặc áo dài tay cùng quần dài khiến cơ thể mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra, nhưng
cũng khiến người ta cảm thấy khá gầy gò.
Phương Nhã Đan khoác tay Lý Hiểu Lan, lôi cô sang góc khác, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi xách. Nhìn thấy tấm thẻ kia, Lý Hiểu Lan như nhìn
thấy cọng cỏ cứu mạng vậy.
Không đợi Phương Nhã Đan lên tiếng, Lý Hiểu Lan đã cướp lời trước: “Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không qua lại với Trương Quốc Đống nữa”.
“Không, điều kiện của tôi thay đổi rồi Phương
Nhã Đan liếc mắt nhìn Phạm Khôn đứng bên cạnh, nói với Lý Hiểu Lan: “Chỉ cần cô lấy cậu ta, tôi có thể chỉ trả toàn bộ, không chỉ chỉ phí cho quả thận đó mà chỉ phí phẫu thuật cùng các chỉ phí dùng cho hồi phục
khác của bố cô”. Lý Hiểu Lan bỗng chốc sững sờ.
Chia tay với Trương Quốc Đống là một chuyện, bắt
cô lấy người ta là một chuyện khác.
Cô quay đầu lại, ngắm nghía một hồi lâu mới nhận
ra Phạm Khôn đứng ở bên đó: “Bỉ ổi?”
Phạm Khôn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành nở nụ cười lúng túng, Lý Hiểu Lan suýt nữa chết
ngất đi.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Lý Hiểu Lan, Phương Nhã Đan cực kỳ hả hê.
Cô ta cố che giấu vẻ đắc ý của mình rồi nói: “Hiểu Lan, bỏ qua cơ hội này sẽ không có nữa đâu. Vả lại, Phạm Khôn từng ra được ra nước ngoài “đào tạo” đó nha, ôm được con rể quý như thế này về nhà, chưa biết chừng cô có thể trở mình, tương lai có chuyện gì tôi còn phải cậy nhờ ở cô đó!”
Phương Nhã Đan đang cố tình sỉ nhục Lý Hiểu Lan, Lý Hiểu Lan cũng chỉ có thể nhẫn nhịn loại sỉ nhục
này. Chẳng qua họ không biết rằng, đối với bất cứ
người phụ nữ nào trên thế giới này, Phạm Khôn của bây giờ hoàn toàn có thể xếp vào hàng ngũ con rể quý.
Tiếc rằng Lý Hiểu Lan từ đầu đến cuối không hề biết, vẫn cứ ôm cái bát vàng đi xin cơm khắp nơi.
Nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt Lý Hiểu Lan: “Nhã Đan, dù sao chúng ta cũng là bạn bè hơn hai mươi năm, tôi đã đồng ý với cô không bao giờ qua lại cùng Trương Quốc Đống nữa, cô hà tất phải đẩy tôi vào hố lửa?”
“Hiểu Lan, thứ cô cần là sáu trăm ngàn tệ. Tôi không thể cho cô mượn sáu trăm ngàn tệ rồi đổi lại một oán phụ để Trương Quốc Đống ngày ngày thương nhớ chứ? Chỉ cần cô kết hôn, sinh con đẻ cái, anh ấy mới hoàn toàn từ bỏ cô”.
Cuối cùng Lý Hiểu Lan cũng hiểu, Phương Nhã Đan không chỉ muốn cướp lấy Trương Quốc Đống, mà
còn muốn sỉ nhục cô suốt đời. Vấn đề là Phạm Khôn…
Để cứu bố mình, Lý Hiểu Lan giơ tay gạt nước mắt trong tủi hờn, nhưng vẫn gật đầu khẳng định, dù rất
tuyệt vọng.