"Ồ, nếu vậy thì ngài hãy chuẩn bị thật tốt cho bài phát biểu chiều nay nhé." Cô thư ký nhìn Chu Nguyệt đang vội vã chạy ra và hét to phía sau anh.
Thời gian vẫn chưa đến hai giờ nhưng ở trường mẫu giáo của thỏ trắng đã có rất nhiều phụ huynh đến tham gia.
Sân trường mẫu giáo, ánh nắng chiếu lên những chiếc lá vàng, để lại một vệt sáng và bóng trên mặt đất.
Khi đứng ngoài cổng màu đỏ của trường mẫu giáo thì sân trường ngập tràn tiếng nô đùa của những đứa trẻ đang chạy xung quanh.
"Các em đang học từ lớp nhỏ đến lớp lớn đến đây để tập họp nào, các em đứng theo hướng của giáo viên lớp mình, không được chạy lung tung đâu nhé!"
"Nào, nào các em từ từ nắm tay nhau rồi đứng theo hàng nào!"
"Những bạn đang học lớp lớn nhớ sắp xếp và đi theo hàng theo lá cờ trong tay giáo viên lớp mình nhé!"
Trên sân trường náo loạn hết cả lên bởi những tiếng la hét của giáo viên và những tiếng cười đùa của các bạn học sinh.
Thỏ trắng ngồi xổm bên cạnh một bạn cùng lớp, nhưng cô vẫn chưa đi vào hàng của lớp mà đứng lại nhìn xung quanh.
Cuối cùng, thỏ trắng nhìn qua cạnh tòa nhà của trường và thấy bóng dáng của ai đó đang vội vã.
"Bố! Bố Chu! Con ở đây này!" Thỏ trắng bất ngờ buông tay đang nắm áo của bạn cùng lớp và vẫy tay vui vẻ hướng về Chu Nguyệt.
Bố Trịnh Thành Tử mỉm cười với thỏ trắng và vẫy tay chào lại thỏ trắng.
"Đấy là bố tớ đó!" Thỏ trắng ngồi xổm, một tay chống hông và hét lớn về phía bạn cùng lớp.
Chu Nguyệt thoáng nhìn qua một chút thì thấy hình dáng gầy gò và ốm yếu của thỏ trắng, và không thể không cảm thấy hơi buồn.
Chu Nguyệt đến sớm mặc dù hai giờ mới là lúc bắt đầu hội thao, trong lúc đó một số phụ huynh chưa đến, bố Trịnh Thành Tử đang bế thỏ trắng ngồi trong phòng học, lắng nghe cô giáo phổ biến những luật trước khi chơi.
Khi tất cả các phụ huynh đến đầy đủ, cô giáo bắt đầu thông báo thứ tự của trò chơi.
Lớp chồi là lớp đầu tiên bắt đầu hội thao, tiếp theo là lớp nụ rồi đến lớp búp và cuối cùng là lớp lớn.
Chu Nguyệt không thể không cau mày khi nghe, bởi vì theo thứ tự của trò chơi này thì lớp thỏ trắng sẽ chơi cuối cùng và nửa tiếng này chắc chắn là không đủ...
Khi Chu Nguyệt nghĩ về cuộc họp lúc ba giờ thì ông không thể không đau đầu.
"Bố, bố... bố sao vậy ạ?" Thỏ trắng kéo mạnh vào bộ quần áo và hỏi Chu Nguyệt với khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Ah? Cái gì vậy con??" Chu Nguyệt quay lại và dường như không biết thỏ trắng đã nói gì với ông.
"Bố, bố không vui à?" Thỏ trắng thấy bố Chu trông hơi nặng nề và hỏi một cách khó hiểu.
"Thỏ trắng..." Chu Nguyệt hơi khó nói với thỏ trắng: "Bố phải quay lại làm việc vào lúc ba giờ nên chỉ có thể đi cùng con ở đây trong nửa tiếng..."
"..." Sau khi nghe điều này, thỏ trắng cúi đầu xuống và im lặng trong một thời gian dài.
"Con không vui ư?" Chu Nguyệt nhìn thỏ trắng và cảm thấy thật khó chịu.
"Không ạ..." Thỏ trắng ngước lên, và có những giọt nước mắt trên má hồng hào. Cô bé hỉ mũi và hét lên: "Có phải bố đi làm để kiếm tiền mua kẹo bông cho thỏ trắng phải không ạ.? "