Vẫn Luôn Thích Em

Chương 76: Đồng Hành Cùng Thỏ Trắng (3)




"À." Bố Trịnh Thành Tử vuốt nhẹ mái tóc thỏ trắng rồi nhẹ nhàng bảo:"Nếu cháu cảm thấy khó xử thì cháu cứ gọi dì Chu là mẹ luôn"



"Dạ!" Thỏ trắng nghe Chu Nguyệt nói vậy ngay lập tức ngừng khóc nhưng vẫn còn một vài giọt nước mắt trên đôi má ửng hồng. Thỏ trắng gật đầu và nghĩ rồi hét lên với Chu Nguyệt: "Bố Chu! "



"Đúng rồi!" Bố Trịnh Thành Tử rất hạnh phúc bởi vì ông đã ước ao lâu nay rằng ông sẽ có một đứa con gái.



"Tuyệt vời ạ, cháu lại có bố rồi!" Thỏ trắng đột nhiên nhảy múa vui vẻ.



- ----------



Khi mọi người đang dùng bữa tối với nhau, Trịnh Thành Tử nhìn thấy có hạt tiêu trong bát cơm của cậu thì cậu liền cầm hạt tiêu ấy lên một cách khó chịu. Trịnh Thành Tử cau mày và nói: "Bố ơi, tại sao bố lại để tiêu xanh trong bát của con nhiều như vậy, chẳng phải bố cũng biết rằng con không thể ăn được tiêu xanh mà? "



"Đúng là mẹ đã quá nuông chiều con quá rồi. Nếu con nói rằng con không ăn tiêu xanh thì mẹ sẽ không cho con ăn ớt xanh." Bố Trịnh Thành Tử nhìn cậu: "Con có biết rằng tiêu xanh rất bổ dưỡng và tốt cho cơ thể không?"



"Bố..." Trịnh Thành Tử nhìn bố mình với ánh mắt bất lực và dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng cậu quyết định không nói gì.





"Thôi con lo ăn đi!" Bố Trịnh Thành Tử liếc nhìn cậu mà chỉ nói ngắn gọn.



...




Thỏ trắng nhìn thấy Chu Nguyệt và Trịnh Thành Tử tranh luận về hạt tiêu xanh. Thỏ trắng cũng cầm đôi đũa của mình rồi cứ quay quanh bát.



Có vẻ như... trong bát của thỏ trắng cũng có hạt tiêu...



Thỏ trắng cũng không thích ăn tiêu xanh. Nhưng thỏ trắng vẫn không biết nên làm gì...



Bố Trịnh Thành Tử nhìn thấy thỏ trắng đang lưỡng lự trước bát cơm liên nhìn sang và hỏi cô: "Thỏ trắng sao cháu không ăn vậy?"



"Bố..." Thỏ trắng ngước lên, và đôi mắt tròn xoe nhìn Chu Nguyệt một cách đáng thương: "Con cũng không thích ăn tiêu xanh..."




Sau khi Trịnh Thành Tử nghe thấy thỏ trắng gọi bố mình bằng bố, cậu sững sờ và nhìn thỏ trắng với vẻ khó hiểu.



"Nếu con không thích ăn tiêu xanh thì cứ việc lấy chúng ra. Không sao đâu!" Bố Trịnh Thành Tử đưa tay về phía thỏ trắng và nói: "Con có muốn bố giúp con không?"



Sắc thái trên gương mặt Trịnh Thành Tử đột nhiên biến sắc.



"Dạ vâng!" Thỏ trắng khi nghe bố Chu nói như vậy, cô liền nhanh chóng vui vẻ bỏ hết tiêu xanh qua bát của bố Chu.




Trịnh Thành Tử cảm thấy bất ngờ trước mọi việc đang xảy ra trước mắt cậu. Cậu ủ rũ một hồi lâu khi nghe bố mình nói như cuối cùng nói: "Bố...?"



"Chà??" Bố Chu tập trung giúp thỏ trắng nhặt hạt tiêu xanh, nhưng vẫn chú ý để mắt đến con trai mình.



"Tại sao thỏ trắng lại đột nhiên gọi bố bằng bố vậy?"




"Ồ... dù sao đi nữa, thỏ trắng sẽ cưới con trong tương lai. Sau khi cưới con, thì kiểu gì thỏ trắng cũng sẽ gọi bố bằng bố chồng mà. Dù sao bây giờ thì gọi sớm cũng tốt hơn mà." Bố Chu trả lời thắc mắc của cậu con trai mình một cách tình cờ.



"..." Trịnh Thành Tử dường như không nói lên lời trước câu trả lời của bố cậu.



"Thỏ trắng, bố đã lấy hết tiêu xanh trong bát của con rồi này. Giờ con có thể ăn mà không có hạt tiêu nào rồi." Sau một lúc lâu nhặt những hạt tiêu xanh cho thỏ trắng thì cuối cùng Chu Nguyệt cũng hoàn thành.



"Con cảm ơn bố!" Thỏ trắng hét lên ầm ĩ.



Bố Trịnh Thành Tử đột nhiên cảm thấy vui đến khác lạ khi nghe thỏ trắng gọi như vậy.



"Bố..." Giọng nói của Trịnh Thành Tử lặng lẽ hét lên, và một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Chu Nguyệt với sự bực bội. Tại sao thỏ trắng không phải ăn hạt tiêu xanh, còn cậu thì buộc phải ăn nó.