Vẫn Luôn Thích Em

Chương 57: Những Đêm Gió Lạnh (4)




Sau những ngày mưa rất to dẫn đến lũ lụt chưa từng có vào mùa hè, cuối cùng cũng có những tia nắng sau những ngày mưa liên tục.



Thỏ trắng vui vẻ ngắm ca ca nước cam, sau khi dùng bữa tối thì thỏ trắng nhanh chóng chạy thẳng lên phòng Trịnh Thành Tử rồi nằm trên giường.



Thỏ trắng cũng không biết cô thiếp ngủ từ khi nào, nhưng đột nhiên cô bật dậy bởi vì khát nước và muốn uống nước.



Thỏ trắng bật dậy rồi nhìn xung quanh.



Trịnh Thành Tử không ở trong phòng, chỉ có một chiếc đèn bàn mờ mờ được bên lên nằm cạnh đầu giường. Và trong phòng cũng không có nước để thỏ trắng uống.



Thỏ trắng đang cầm chiếc ly, tay kia thì dụi mắt, bước xuống sàn bằng chân trần, đẩy cửa và đi ra ngoài.



Cầu thang bên ngoài cũng tối, và chỉ có một chiếc đèn tường trên tường phát ra ánh sáng mờ nhạt.



Thỏ trắng vẫn đang còn mơ màng sau một giấc ngủ ngắn, nhưng cô vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện ở tầng dưới, và giọng nói dường như là mẹ của thỏ trắng.



Đôi chân ngắn ngũn của thỏ trắng bước từ từ xuống cầu thang, và những móng tay được sơn màu hồng nhạt dưới ánh sáng mờ nhạt. Vì thỏ trắng không mang dép mà chỉ đi chân trần nên khi thỏ trắng đi xuống cầu thang thì không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.



Vừa xuống đến được nửa dưới cầu thang, thỏ trắng đột nhiên dừng lại.



Thỏ trắng đứng lại khi tay đang nắm tay vịn cầu thang chắc có lẽ thỏ trắng đã nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa và rơi nước mắt.



Mẹ Trịnh Thành Tử ngồi bên cạnh đưa hai tay ôm mẹ thỏ trắng vào lòng, dường như đang an ủi cô.



Và còn phía Trịnh Thành Tử thì ngồi ở phía đối diện hai người mẹ, biểu hiện trên gương mặt của cậu rất khác lạ mà chưa từng thấy trước đây.



Thỏ trắng chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tay thì cầm tách trà và ngồi bẽn lẽn tựa vào lan can cầu thang. Một đôi mắt lặng lẽ nhìn mẹ của cô ở dưới cầu thang.




"Mẹ thỏ trắng, chị đừng buồn nữa... ôi... chuyện này..." Mẹ Trịnh Thành Tử thở dài và dường như không biết làm thế nào để tiếp tục.



"Huhu..." Mẹ thỏ trắng đưa tay ra lau nước mắt, và gật đầu mạnh mẽ. "Chị biết... chị biết tất cả mọi thứ... nhưng khi chị nghĩ về anh ấy rằng anh ấy sẽ quay lại vào mùa hè này, nhưng bây giờ anh đi thẳng luôn luôn rồi... giờ chị trong tim chị như vỡ nát... "



Giọng nói của Đích Mụ Mụ như bị nghẹn không nói lên lời và cô không ngừng thút thít.



Mẹ Trịnh Thành Tử thở dài lần nữa.




"Giờ chị không biết nên nói như nào với thỏ trắng cả... Chẳng lẽ nói với con bé rằng bố đã chết ư...



Bố của con sẽ không quay lại chơi với con,đưa con đến trường và sẽ không kể cho con nghe những câu chuyện trước khi bạn đi ngủ được nữa ư..." Mẹ thỏ trắng đã khóc gần như đau nghẹn ở tim.



"Con bé vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới bốn tuổi... Nếu như chuyện như vậy thì sao không để chị chịu đựng một mình... Tại sao thỏ trắng phải chịu một điều như vậy...... "



"Chị đừng khóc, đừng khóc nữa..." Mẹ của Trịnh Thành Tử không thể không bắt đầu rơi nước mắt.



Chu A Di vỗ vai mẹ thỏ trắng và thì thầm: "Thỏ trắng vẫn còn nhỏ nên chị cũng đừng nói với con bé về điều này quá sớm. Khi nào thỏ trắng lớn lên một chút để con bé có thể hiểu được mọi chuyện... "



"Nhưng... thỏ trắng đã hỏi về bố nó mỗi ngày suốt trong kỳ nghỉ hè vừa rồi..." Mẹ thỏ trắng thở hổn hển khi nhắc về thỏ trắng "Con bé vẫn cứ mong đến dịp tựu trường vào tháng 9. Bởi vì lúc đó, bố có thể đưa con bé đến trường... chị... "



Thỏ trắng lặng lẽ ngồi xổm trên cầu thang, vẫn cầm tách trà trong tay nhưng không tạo ra tiếng động.



Bố đã chết...? Bố sẽ không quay lại lần nữa ư?