Vẫn Luôn Thích Em

Chương 44: Bởi Vì Anh Đẹp Trai Nhất (4)




Sau phần trình diễn của lớp mình, Đích Thi Vũ không đứng cùng các bạn trong lớp của cô, mà đứng đợi Trịnh Thành Tử ở sau sân khấu để đợi Trịnh Thành Tử biểu diễn xong.



Sau khi thấy các bạn cùng lớp của Trịnh Thành Tử từ trên sân khấu bước xuống, Đích Thi Vũ cố gắng tìm Trịnh Thành Tử trong nhóm các bạn học sinh mặc quần áo biểu diễn màu đỏ.



Sau một hồi thì Đích Thi Vũ cũng nhìn thấy được Trịnh Thành Tử đang mặc bộ vest màu đen và tay cầm bó hoa lớn, cô dường như rất vui mừng khi nhìn thấy Trịnh Thành Tử bởi vì Đích Thi Vũ rất muốn nói chuyện với cậu.



Tuy nhiên, khi Đích Thi Vũ mới bước được vài bước thì đột nhiên cô dừng lại.



Gương mặt của Đích Thi Vũ thay đổi sắc thái ngay lập tức khi thấy Trịnh Thành Tử đang nắm tay thỏ trắng để dẫn cô bé bước xuống cầu thang từng bước một.



Đích Thi Vũ chưa bao giờ thấy được Trịnh Thành Tử lại dịu dàng đến như vậy.



Nhưng Đích Thi Vũ lưỡng lự khi quyết định chạy đến Trịnh Thành Tử không?



"Này Trịnh Thành Tử, đứa bé này là ai thế, đáng lẽ theo như kế hoạch đã bàn thì bó này phải được tặng cho tớ chứ." Dương Giai Di mặc một chiếc váy khiêu vũ màu đỏ, giang tay ra và chặn Trịnh Thành Tử lại rồi hỏi cậu với một nụ cười.



"Cái đó thì cậu phải hỏi thầy Triệu chứ, bởi vì thầy ấy là người sắp xếp cho thỏ trắng lên tặng hoa cho tớ mà." Trịnh Thành Tử khẽ mỉm cười với Dương Giai Di.



"Nhưng vì sao nãy cô bé này lên sân khấu trả lời thì bó hoa này dành tặng cho cậu, trong khi đó tớ nghĩ thầy Triệu đã dặn trước với cô bé là phải lên tặng cho tớ rồi chứ!" Hai câu của Dương Giai Di rõ ràng không có mối liên hệ với nhau, nhưng theo ý của Giai Di thì giống như Trịnh Thành Tử đã sắp xếp thỏ trắng lấy hoa từ thầy Triệu và tặng cho Trịnh Thành Tử.



"Vậy thì cậu cứ cầm bó hoa này đi." Trịnh Thành Tử nhún vai một cách thờ ơ và đưa bó hoa đến trước mặt Dương Giai Di.



"Không, tớ không cần nhưng tớ lại có cảm tình với cô bé này, hay cậu tặng cô bé này cho tớ đi." Dương Giai Di nở một nụ cười trên khuôn mặt của cô đối với Trịnh Thành Tử.



"Không, ca ca nước cam, anh không thể đưa em cho người khác." Thỏ trắng nhanh chóng vòng tay ôm lấy Trịnh Thành Tử, nhìn Dương Giai Di với ánh mắt cảnh giác.



"..." Trịnh Thành Tử nhìn Dương Giai Di một cách im lặng: "Cậu muốn gì ở cô ấy?"




"Chả là tớ nghe nói rằng cô bé nhỏ nhắn này là bạn gái nhỏ của cậu, và tất nhiên tớ rất tò mò về cô ấy."



"Cái gì, cô bé này là bạn gái của Trịnh Thành Tử ư?"



Những người bạn cùng lớp Trịnh Thành Tử đứng xung quanh đó đều bất ngờ khi nghe tin thỏ trắng là bạn gái của Trịnh Thành Tử.



"Wow, cô ấy trông thật dễ thương!"




"Đôi mắt to tròn như vậy hèn gì tớ thấy có vẻ như có một cái gì đó giống như Trịnh Thành Tử."



"Trịnh Thành Tử, chẳng phải cô ấy là em gái của cậu à?"



Những câu hỏi linh tinh đột nhiên xuất hiện vây quanh Trịnh Thành Tử và thỏ trắng.



Dương Giai Di nhìn thấy mọi người đang vây quanh thỏ trắng và Trịnh Thành Tử khiến hai người không thoải mái. Cô liên nhanh chóng tìm cách để giải tán đám đông.



"Thôi nào mọi người, mọi người nên trở về thay đồ đi chứ... mọi người cứ đứng xung quanh thỏ trắng đáng yêu như vậy rồi khiến cô bé hoảng sợ thì sao?" Cũng đúng lúc này Đích Hạ Phong thấy Trịnh Thành Tử đang mắc kẹt trong đám đông cũng liền tới giúp đỡ cậu bàn cùng bàn của mình:"Này các cậu, chẳng phải thầy chủ nhiệm chúng ta cấm yêu nhau sớm rồi mà, làm gì có chuyện đó chứ. Các cậu nên nhanh chóng quay trở về phòng thay đồ đi, thầy Triệu đang tìm các cậu đó."



"Đi, đi thôi nào..."



Mọi người nghe Đích Hạ Phong nói như vậy liền giải tán và đều nghĩ thỏ trắng không phải là người yêu của Trịnh Thành Tử.



Dương Giai Di mỉm cười và ngồi xổm xuống rồi vuốt đầu thỏ trắng.