Vẫn Luôn Thích Em

Chương 197: Tuỳ Thuộc Vào Tâm Trạng (2)




Editor: Waveliterature Vietnam



Thật ư!?



Thỏ trắng bỗng trở nên lo lắng. Mỗi ngày, liệu thỏ trắng có phải chịu đựng những hành động như vậy, đã vậy có thể còn nhiều lần nữa ư?



"Cái đó... ngoại trừ dái tai và cổ được không ạ?"



"Ồ... anh vẫn có thể hôn em ở một nơi khác." Trịnh Thành Tử khẽ mỉm cười, rồi đưa những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kéo cổ áo len của thỏ trắng, xương quai xanh ở ngay trên xương đòn nhỏ và thanh tú của thỏ trắng: "Ở đây cũng ổn này..."



"Ở mọi nơi luôn ư!" Thỏ trắng nhìn chằm chằm.



"Chà, anh có thể làm bất cứ điều gì ở nơi nào mà." Trịnh Thành Tử rất bình tĩnh trả lời thỏ trắng.



...



Thỏ trắng hơi bối rối.



Không lẽ làm bạn gái thì sẽ đều phải mỗi ngày như vậy ư...





"Vì vậy, em phải suy nghĩ thật kỹ." Trịnh Thành Tử đứng thẳng lên và đặt hai tay ra nơi khác "Nếu em làm bạn gái của Sách Đồng Học thì mỗi ngày em sẽ phải chịu đựng những hành động như vậy... "



"..."



Thỏ trắng đột nhiên cảm thấy rùng mình khi nghe Trịnh Thành Tử nói.




"Không, không chịu đâu!" Thỏ trắng lắc đầu hết lần này đến lần khác, từ nhỏ đến lớn thì với thỏ trắng chỉ có một người có thể gần gũi như vậy, không ai ngoài Trịnh Thành Tử.



"Ừm." Trịnh Thành Tử nhìn phản ứng của thỏ trắng với sự hài lòng, nhưng đôi mắt cậu lại nhìn sâu vào đôi môi hồng của thỏ trắng.



Nó là một đôi môi mỏng manh đầy ánh anh đào, vì vậy chắc ai nhìn vào đôi môi không khỏi không muốn hôn nhẹ một cái, chỉ là...



Những ý nghĩ như vậy xuất hiện khi Trịnh Thành Tử nhìn vào đôi mắt ngây thơ, và cuối cùng cậu gạt bỏ ý tưởng đó đi...



Thỏ trắng vẫn còn quá nhỏ... vậy nên bỏ đi...



"Chuyện đó..." Thỏ trắng đã cẩn thận nghe kĩ câu nói của Trịnh Thành Tử. Cuối cùng, cô vẫn hỏi vài câu với Trịnh Thành Tử: "Vậy về sau này thì em nhất định phải cho ca ca nước cam hôn em mỗi ngày ư?"




Khi Trịnh Thành Tử nghe thấy câu này, cậu cũng không thể không mỉm cười.



Trịnh Thành Tử duỗi chân thẳng ra và chạm vào đầu thỏ trắng và nói: "Đúng nhưng với một số lúc mà thôi... Còn lại là không...."



"À..." Thỏ trắng dường như hiểu và gật đầu. Miễn là thỏ trắng sẽ không phải trải qua những cảm giác khó chịu mỗi ngày thì cô cảm thấy nhẹ nhõm.



Cuối cùng thỏ trắng sau khi đã có được câu trả lời thỏa mãn cho mình, thì cô cũng nói ra sự thật mà dấu Trịnh Thành Tử suốt ngày hôm nay: "Làm gì có chuyện Sách Đồng Học có thể làm được những chuyện như vậy chứ, ca ca bị lừa rồi?"



"Cái gì?"



Trịnh Thành Tử thoáng nhìn thỏ trắng một chút và không thể giải thích được.




!



Cuối cùng thì hoá ra hôm nay đều là do sắp đặt ư...



Một đôi bàn tay trắng và nhỏ bé vội vã bịt lại miệng, về phía Trịnh Thành Tử nói: "Không có gì, không có gì, ho... em vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà hôm nay, giờ... em chạy lên làm trước đây!"




Khi thỏ trắng nói xong câu này, cô chạy lên tầng trên nhanh như một cơn gió.



Trịnh Thành Tử cau mày và đứng sững sờ tại chỗ trong một lúc lâu rồi nhìn thỏ trắng với một vài nghi ngờ. Sau một lúc, cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Trình Thơ đáng ghét này! Mới còn nhỏ mà bày đặt yêu sớm ư!?



Yêu sớm thì cũng được thôi! Nhưng đã vậy còn kéo thỏ trắng, rồi tính toán bày trò để chơi Trịnh Thành Tử nữa?



Trịnh Thành Tử cười khẩy khi thấy sự trả thù của Trình Thơ cũng đáng yêu đến lạ.



Còn về thỏ trắng...



Trịnh Thành Tử nhìn lên và thấy một cầu thang không một bóng người. Cậu nhanh chóng đưa tay ra và chạm vào môi mình.



Thỏ trắng vẫn còn quá nhỏ, như một bông hoa chưa nở. Trịnh Thành Tử cẩn thận tưới và chăm sóc cẩn thận, chỉ chờ thỏ trắng lớn lên.



Rốt cuộc thì cũng ít nhất cần phải chờ bảy năm nữa, quả thực thời gian chờ đợi rất lâu...