Vẫn Luôn Là Anh

Chương 9




9.

Trình Cảnh Từ lại đưa tôi về, hắn nói: “Hoa lan của em ch.ết rồi, không về nhìn xác một chút sao?”

Nhưng đến nơi mới phát hiện là hắn lừa tôi, chậu lan vẫn còn ở trên ban công, được hắn chăm sóc rất tốt.

Nghĩ đến việc lúc trước còn cho rằng hắn sẽ không bao giờ nói dối tôi, hiện giờ bị vả mặt, có chút phẫn nộ.

Hắn dựa vào cửa kính nhìn tôi cười khẽ: “Anh thử một chút xem em có thực sự dễ lừa hay không.”

Bộ phim trước đó đã đóng máy, tôi không nhận thêm phim mới, định nghỉ ngơi một thời gian.

Tô Vũ lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi là khi tôi và Trình Cảnh Từ đang ăn tối ở nhà hàng, lần này, cô ta không còn vẻ tao nhã, dịu dàng ban đầu mà vẻ mặt đè nén đầy sự tức giận.

Cô ta đến trước mặt Trình Cảnh Từ, lấy tài liệu trong túi xách ra: “Cảnh Từ, tại sao phải làm như vậy?”

Tôi cầm nước trái cây nhấp từng ngụm nhỏ, mắt cũng không dám đảo lung tung, nhưng khóe mắt nhìn thấy Trình Cảnh Từ đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói, “Để nhắc nhở cô, đừng động đến người cô không nên động.”

Tô Vũ vò nát tài liệu, một lát sau, cô ta đột nhiên chỉ vào tôi, nhìn Trình Cảnh Từ nói, “Một ả diễn viên như cô ta cũng xứng với anh sao?”



“Tô Vũ...” Trình Cảnh Từ cầm dao nĩa lên ung dung thong thả cắt bít tết, chậm rãi nói, “Tôi là Trình Cảnh Từ, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.”

Tôi cúi đầu nghe Tô Vũ nói, trong lòng có chút phức tạp, một lúc lâu sau khi Tô Vũ rời đi, tôi mới nhìn hắn nghi ngờ hỏi, “Không phải anh… thích cô ấy sao?”

Trình Cảnh Từ ngước mắt nhìn tôi, hỏi ngược lại, “Em lớn như vậy rồi, có phải phát sốt đều không thèm đi bệnh viện, tự mình điều trị không?”

Bị sốt uống chút thuốc rồi ngủ một giấc có lẽ là khỏe thôi, tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu, không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.

“Khó trách em dễ lừa như vậy.”

Một lúc lâu sau tôi mới nhận ra hắn đang vòng vo nói tôi ngu ngốc, trong cơn tức giận tôi dùng gót chiếc giày cao gót tám phân giẫm lên bàn chân của hắn.

Trình Cảnh Từ không biết, ngày đó lúc tôi phát sốt, hắn hỏi câu kia xong, tôi cũng không thực sự ngất đi, chỉ giả vờ mà thôi.

Trong lòng tôi biết, Trình Cảnh Từ và A Từ là cũng một người, nhưng bản thân Trình Cảnh Từ lại không có đoạn ký ức của A Từ, làm sao tôi nỡ lòng quên được.

Nhưng điều tôi không hiểu là, tại sao Trình Cảnh Từ lại ghét bỏ “A Từ” như vậy, ngay cả hai chữ “A từ” cũng không cho phép tôi nói ra.

Có một đêm, lúc hắn về nhà, người nồng nặc mùi tượu, có lẽ là uống rượu trong tiệc tối.



Tôi rót một ly nước ấm, thấy hắn trực tiếp nằm ngủ trên sofa liền đưa tay kéo hắn dậy đi tắm.

Hắn giống như hơi mơ màng, nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong lòng, xoa xoa đầu tôi, giọng nói mang theo ba phần say: “Oản Oản ngoan, đừng nháo anh.”

Cánh tay đang giãy giụa dừng lại, tôi thấy hắn nhắm mắt, ngay cả hô hấp cũng thả lỏng.

A Từ có lần cũng uống say, nằm trên sofa ngủ, sau khi tôi về nhà phải gọi anh dậy để đi tắm.

Khi đó anh cũng là như vậy, trực tiếp kéo tôi vào lòng, ôm tôi, mắt cũng không thèm mở ra, nửa phần dụ dỗ nói: “Oản Oản ngoan, đứng nháo anh.”

Tôi dụi mắt, thấy bộ dáng đừng làm phiền tôi ngủ của Trình Cảnh Từ, trong đầu chợt nảy ra một ý, nằm ở bên tai hắn nhỏ giọng gọi “A Từ.”

Hắn càng muốn quên, tôi càng bắt hắn phải nhớ.

Quả nhiên một giây tiếp theo, hắn liền mở mắt ra.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì trời đất đột nhiên quay cuồng, tôi bị hắn đặt ở dưới thân, không thể phản kháng.

Hơi thở của hắn phả vào cổ tôi, có chút ngứa ngáy, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo vẻ nguy hiểm của hắn truyền vào tai tôi: “Giảng Oản, làm lửa cháy thì phải dập lửa.”