Vẫn Luôn Là Anh

Chương 15: Ngoại truyện 1 – Góc nhìn của A Từ




Oản Oản nói phải cầu hôn cô ấy ở biển hoa, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.

Ngày sinh nhật, tôi chuẩn bị xong hết mọi thứ, thậm chí còn tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của cô ấy, chỉ duy nhất không tính đến chiếc xe tải mất kiểm soát kia.

1.

Gặp Giang Oản là một sự tình cờ.

Khi đó tôi vừa mới về nước không lâu, sau khi bàn xong chuyện làm ăn, được đối tác rủ đi đua xe, cũng chính vào lần đó, tôi gặp được một cô gái đặc biệt xinh đẹp.

Mặc dù lúc đó tôi đang nói chuyện với đối tác nhưng tầm mắt vẫn luôn rơi trên người cô ấy, nhìn cô ấy vừa trò chuyện với bạn bè, vừa biểu hiện vô cùng khoa trương, đôi mắt đảo xung quanh, tại giây phút quay đầu lại… cô ấy nhìn thấy tôi.

Sau đó, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn dính trên người tôi, cũng không còn tâm tư nói chuyện với bạn của cô ấy, có mấy lần bắt gặp ánh mắt của tôi liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tôi bật cười.

Cho đến khi tôi nói với đối tác rằng mình phải đi nhà vệ sinh một chút, cô ấy có lẽ cho rằng tôi phải rời đi, hoảng hốt chạy đến xin phương thức liên lạc của tôi.

“Anh, xin chào, tôi tôi tôi tên là Giang Oản, tôi tôi tôi muốn anh…”

Nhìn bộ dạng cô ấy đỏ mặt lại lắp ba lắp bắp, tôi có chút buồn cười: “Gọi tôi là A Từ đi.”

Sau khi quen thuộc, tôi mới biết, hóa ra cô ấy là một nghệ sĩ nhỏ mới bước chân vào giới giải trí, công ty không cho phép yêu đường, vậy mà cô ấy còn khoe khoang khoác lác nói sẽ bao nuôi tôi.

Ban đầu tôi chỉ muốn vui đùa một chút, vì vậy đã đồng ý cái gọi là bao nuôi của cô ấy, cùng cô ấy ở bên nhau, còn thầm nghĩ, đây là cô ấy tự mình đưa đến cửa, cho nên không thể hối hận.

Mặc dù chẳng có mấy vai diễn, những chỉ cần giao cho ấy vai diễn, cô ấy nhất định sẽ dùng 12 phần nỗ lực để thực hiện nó, chính vì vậy, cô ấy thường xuyên sẽ bị ngã làm cả người bị thương, lúc bôi thuốc cô ấy khóc còn to hơn cả khi ở trên giường.

Tôi nhớ có một lần, cô ấy ở đoàn phim bị mắng, sau khi trở về không nói tiếng nào len lén rơi nước mắt, tim tôi chợt đau nhói, dỗ dành cô ấy rất lâu, hận không thể chạy đến tìm tên đạo diễn đó, túm đến xin lỗi cô ấy.

Sau khi khóc xong, tâm trạng của cô ấy lại tốt lên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.

Cô ấy luôn quấn lấy tôi hỏi, có phải thường xuyên có các cô gái đến xin phương thức liên lạc của tôi không, có phải lần nào tôi cũng tùy tiện cho bọn họ như vậy không, chuyện này đương nhiên là… không rồi, dù sao người có thể khiến tôi một phát nhìn trúng cũng chỉ có mình cô ấy.

Vì vậy, tôi thường nói bởi vì mắt của cô ấy đẹp, cho nên tôi mới cho cô ấy phương thức liên lạc, cô ấy sẽ tức giận đánh tôi, hỏi tôi chỉ có mắt đẹp thôi sao? Tôi sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, cười trấn an, “Oản Oản chỗ nào cũng đẹp.”

Oản Oản quả thật là xinh đẹp hút mắt, nhưng tài nguyên cũng quả thật thiếu đến thảm hải, khi đó tôi nghĩ, chờ xử lý xong chuyện của công ty, nhất định tôi phải cho cô ấy tài nguyên tốt nhất, để cô ấy có cơ hội thực hiện ước mơ của mình, tôi nhớ cô ấy từng nói, khi cô ấy nhận thưởng hy vọng tôi có thể ngồi dưới sân khấu nhìn cô ấy, sau khi kết thúc còn phải tặng cho cô ấy một bó hoa.

2.

Oản Oản rất quan tâm đến khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô ấy.

Có một lần tôi vừa kết thúc hội nghị trực tuyến liền nhận được điện thoại của cô ấy, trong điện thoại, giọng của cô ấy nức nở, một lúc sau, mới nói rõ chuyện mình bị bỏ lại, không tìm được đường về.



Tôi lái xe rất nhanh, trong lòng có chút khó chịu, chợt nhận ra mình đã quá để ý đến Giang Oản, nhưng tôi cũng không kiềm chế cảm xúc này, để mặc có tùy ý sinh sôi.

Sau khi tìm được cô ấy, nhìn thấy cô ấy nước mắt giàn giụa ôm lấy tôi, đôi vai khẽ run, tôi vừa đau lòng vừa tức giận.

Lên xe tôi mới phát hiện ra lòng bàn tay của cô ấy bị thương, hỏi cô ấy có phải bị ngã không, vậy mà cô ấy lại lo lắng hỏi mặt cô ấy có bị thương không, tôi tức giận đến nỗi nhéo má cô ấy, đã là lúc nào rồi, còn lo lắng mặt sẽ xấu đi, nhưng tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Oản Oản vẫn xinh đẹp nhất.”

Trên đường trở về, cô ấy nghiêng đầu hỏi tôi, “A Từ, nếu sau lại em lại đi lạc, anh còn có thể tìm được em không?”

Tôi sờ đầu cô ấy, khẽ cười nói, “Được.”

“Vậy nếu anh đi lạc thì sao? Em sợ em không tìm được anh”

“Anh đi lạc cũng sẽ tự mình đến tìm em.”

Vừa dứt lời tôi liền cảm thấy có chút buồn cười, làm sao tôi có thể đi lạc chứ?

Cô ấy cứ mơ mơ màng màng như vậy, có lạc cũng chỉ có cô ấy lạc mà thôi.

Tôi vẫn luôn dùng thân phận một tay đua xe để ở bên cạnh cô ấy, những thứ tôi tặng cô ấy không đắt cũng không rẻ, nhưng cô ấy lại chưa từng đeo chúng, tôi vốn cho rằng cô ấy cảm thấy mất mặt mới không muốn đeo, sau đó mới biết, cô ấy là thật sự không thích những thứ đồ trang sức kia, chỉ thích hoa cỏ cây cối.

Vì vậy, trước sinh nhật của cô ấy, tôi bắt đầu tự tay trồng hoa lan, trong sách nói, hoa lan tượng trưng cho lòng thủy chung không thay đổi.

Nhưng điều tôi không ngờ đến chính là cô ấy thích nhưng lại không biết cách chăm sóc, may mắn bên cạnh cô ấy có tôi, nếu không, chậu lan này một ngày cũng không sống nổi.



Ngày đó khi ôm cô ấy, tôi hỏi cô ấy muốn kết hôn khi nào.

Suy nghĩ này đã nhảy nhót ở trong đầu tôi từ rất lâu rồi, căn bản không thể đè nén được, sớm muộn gì cũng bị tôi nói ra.

Cô ấy nói phải xem khi nào tôi muốn cầu hôn, còn phải cầu hôn trong biển hoa nữa, lúc đó cô ấy nhất định sẽ đồng ý.

Lúc nói những điều này, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, có gì đó ngo ngoe rục rịch trong lòng tôi, tôi ôm chặt lấy cô ấy, cảm thấy bất lực, tôi phải làm gì bây giờ? Hình như tôi ngày càng thích cô ấy rồi.

Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm biển hoa đẹp nhất trong thành phố, đặc biệt mời chuyên gia thiết kế một chiếc nhẫn.

Cô ấy nói, cầu hôn trong biển hoa thì cô ấy nhất định sẽ đồng ý, tôi nhớ kỹ, cũng không cho phép cô ấy quên.

Công ty quản lý của Oản Oản không cho phép yêu đương, cho nên chuyện chúng tôi ở bên nhau, không có ai biết, tất cả hình ảnh chỉ tồn tại trong điện thoại của tôi và cô ấy.

Cô ấy thường xuyên nói, nhất định không thể công khai, nếu bị phát hiện cô ấy sẽ ch.ết mất, bán cô ấy cũng không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng.



Tôi nhìn bộ dáng vừa hèn nhát lại vừa cố chấp muốn bao nuôi tôi của cô ấy, không nói lên lời, tôi thực sự muốn nói với cô ấy, bán cho tôi đi, bao nhiêu tiền tôi cũng mua, nếu không… tôi đem hết tài sản cho cô ấy cũng được.

Buổi tối khi đi ngủ, tôi thích nhất là nghe cô ấy ngoan ngoãn gọi tôi là “A Từ”, nhưng sau khi ngủ cô ấy lại vô cùng không đứng đắn, cọ tới cọ lui, vì để tránh cho cô ấy trêu chọc tôi cả người nóng rực sau đó lại bị làm cho khóc khản cả giọng, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy, không để cho cô ấy lộn xộn.

Trong những trường hợp bình thường, cô ấy sẽ tỉnh lại vào lúc nửa đêm, nhẹ nhàng giãy giụa, tôi thấy bộ dáng nhỏ bé đáng thương của cô ấy sẽ thả lỏng ra một chút, cô ấy cũng sẽ nhân cơ hội đó bọc chăn lại lập tức lăn đến mép giường.

Không được bao lâu lại bị tôi kéo cả người cả chăn vào lồng ngực, uy hiếp nếu cô ấy còn chạy thì đợi lát nữa không được khóc.

Cảm giác được cơ thể cô ấy khẽ run lên, sau đó chính là bộ dạng giả vờ ngủ say.

3.

Tìm được biển hoa, chiếc nhận cũng được gửi đến.

Tôi muốn cầu hôn Oản Oản, cũng muốn thành thật với cô ấy.

Ngày sinh nhật, tôi chuẩn bị xong hết mọi thứ, còn rất đần độn nhìn vào gương luyện tập lời thoại cầu hôn N lần.

Đón cô ấy xong, chúng tôi đang trên đường đến nhà hàng, cô ấy thần thần bí bí nói đợi lát nữa muốn tặng tôi một món quà sinh nhật, trong lòng tôi giật mình, trong đầu lại toàn là suy nghĩ cô ấy muốn tặng chính mình cho tôi.

Sau đó, cô ấy lại nói rất nhiều rất nhiều chuyện, lúc đó tôi có hơi khẩn trương, chỉ thỉnh thoảng trả lời một câu, nghiêng mặt sang mỉm cười nhìn cô ấy.

Khi nghe thấy cô ấy nói sau này mỗi một lần sinh nhật chúng tôi đều phải cùng nhau trải qua, một chiếc xe tải lớn mất không chế đột nhiên lao đến, sau một giây đầu óc trống rỗng, tôi lập tức đánh tay lái về phía cô ấy, bản thân cũng nhào về phía cô ấy.

Cơn đau dữ dội khiến mắt tôi tối sầm lại, nhưng vẫn nhìn thấy sự hoảng loạn và sợ hãi trong mắt cô ấy, tôi rất muốn nói với cô ấy, đừng sợ, có tôi ở đây.

Nhưng tôi không thể phát ra được âm thanh nào, ngay cả ý thức cũng bắt đầu dần dần mất đi, cho đến cuối cùng, tôi dường như bước vào một không gian khác, một không gian không có Oản Oản.

Tôi đứng trong bóng tối, nhìn bóng dáng của Oản Oản khuất dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Có lẽ… tôi sắp ch.ết, thật là khổ sở, tôi còn chưa kịp đón sinh nhật.

Còn chưa kịp cầu nguyện cô ấy đồng ý gả cho tôi.

Còn chưa kịp đưa cô ấy đến biển hoa để cầu hôn.

Còn chưa kịp nhận món quà của cô ấy.

Còn chưa kịp làm những chuyện muốn làm cho cô ấy.

Còn chưa kịp nói cho cô ấy: Oản Oản, anh tên là Trình Cảnh Từ.