12.
Tôi đã từng nói với A Từ rằng sau này nếu tôi được giải thưởng về diễn xuất, anh nhất định phải ngồi dưới sân khấu nhìn, chờ tôi nhận giải thưởng xong phải tặng cho tôi một bó hoa.
A Từ nói anh nhất định sẽ đi xem tôi lên sâu khấu nhận thưởng. Truyện Xuyên Nhanh
Lúc nói câu này, tôi chưa từng nghĩ mình có thể được giải thưởng, dù sao một người vô hình không quyền không thế như tôi, có thể có được một vai diễn đã là không tồi, nhưng điều tôi càng chưa từng nghĩ đến là, những năm tháng sau khi A Từ biến mất, tất cả giải thưởng lớn nhỏ, tôi đã dành được không biết bao nhiêu lần, nhưng anh lại chưa một lần được xem.
Chiếc cúp trong tay nặng trĩu, tôi một thân một mình đứng trên sân khấu, lắng nghe những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả, trong thời khắc được vạn người chú ý này, chỉ thiếu duy nhất A Từ.
Nhưng tôi vẫn nhận được rất nhiều hoa.
Tối hôm đó tôi uống hơi nhiều rượu, lúc được Trình Cảnh Từ đưa về, đã ở trong trạng thái nửa say, ôm lấy hắn không ngừng gọi “A Từ, A Từ…”
Hắn vừa ôm tôi vào lòng để tôi không bị ngã, vừa bất lực thở dài: “Giang Oản, người đến dự mọi lễ trao giải của em là Trình Cảnh Từ, người tặng hoa cho em cũng là Trình Cảnh Từ.”
Trong lòng nhất thời bực bội, tôi cắn môi giả vờ như không nghe thấy, tôi biết hắn là Trình Cảnh Tử, tôi vẫn luôn biết, nhưng tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ đến A Từ, tôi thật sự rất nhớ… cũng chỉ ở trạng thái nửa tỉnh nửa say này mới dám không chút đắn đo mà nhìn hắn gọi hai tiếng “A Từ”.
Ngồi trong xe hắn, tôi cảm thấy vừa nóng nực vừa phiền muộn, nằng nặc đòi mở cửa sổ hóng gió, hắn không cho tôi liền dựa vào cửa sổ lén lút khóc, sau đó, hắn giống như có chút phiền não dừng xe ở ven đường.
Quay người tôi qua, lau sạch nước mắt cho tôi, hắn hỏi, “Giang Oản, anh là ai?”
“A Từ.”
“... Lặp lại lần nữa, anh là ai?”
Tôi mở thật to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, nhìn hắn lặp lại một lần nữa: “A Từ!”
Hắn cau mày lại, “Giang Oản!!”
Tôi mặc kệ hắn không hài lòng, lôi chai nước hoa mà hắn không nhận trong túi xách ra, đưa đến trước mặt hắn: “A Từ, em xịt cho anh một chút nhé.”
Sau đó, hắn bảo tôi tháo đồng hồ ra cho hắn, tháo ra liền cho tôi xịt.
Giọng nói của hắn có chút mê hoặc, nhưng tôi vẫn nghe rõ, lúc tháo đồng hồ của hắn ra trì độn hỏi một câu: “Xịt nước hoa sao phải tháo đồng hồ ra.”
“Ừ, anh sợ lát nữa đụng phải sẽ làm em bị thương.”
Chuyện sau đó có chút mơ hồ, tôi chỉ nhớ khi đó trong xe tràn ngập mùi nước hoa, tôi nằm trong ngực hắn thoải mái nói: “Thật tuyệt, toàn mùi của A Từ.”
Hắn nghe xong khẽ mỉm cười, hỏi tôi hắn là ai, tôi nói là A Từ, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, hắn không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, khi hắn cầm chai nước hoa bị rơi ở trên xe về, trịnh trọng hỏi tôi có cần xịt lại nữa không, tôi luôn cảm thấy mọi chuyện đêm qua đều là âm mưu của hắn, đáng tiếc đã quá muộn.
Nếu như nói A Từ là một con chó sói nhỏ, thì Trình Cảnh Từ chắc chắn là một con sói lớn xấu xa