06.
Sáng hôm sau, người đại diện đưa tôi đến địa điểm quay phim. Khi vào hậu trường thay quần áo, tôi tình cờ gặp Trì Triều đang thay trang phục.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng trắng rộng rãi của Hy Lạp cổ đại, được buộc bằng một chiếc khăn choàng bạch kim, thậm chí màu mắt cũng chuyển sang màu xanh nhạt.
Xương quai xanh thẳng tắp, cơ ngực rõ ràng, cơ bụng săn chắc như ẩn như hiện.
Tôi ngơ ngác nhìn một lúc rồi đứng ngây ra đó.
“Em nhìn chưa đủ à?” Giọng anh vang lên từ phía trên.
Sau đó hắn thu lấy áo choàng, có chút khinh thường nói: "Biến thái."
Chuyện gì vậy? Mắt tôi đã cưỡng hi.ếp anh ta à?
Tôi không trộm cướp, háo sắc một chút thì có gì sai?
Tôi buộc mình phải đứng đắn lại, để giữ thể diện: “Cũng bình thường thôi, loại cơ bụng kiểu này tôi thấy nhiều rồi."
"Không thèm xem nữa đâu."
Sắc mặt của hắn càng đen hơn, nhưng hắn vẫn nhịn không được một câu: "Văn Tuấn có cơ bụng không?"
Tôi nhảy số nhanh chóng.
"Đương nhiên là có, tôi thậm chí còn chạm vào nó rồi đó, có nhiều hơn anh nghĩ."
Tôi đang nói bậy đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể trần trụi dưới cổ của Văn Tuấn. Nhưng nói ra sự thật vào lúc này thì là đang thừa nhận thất bại.
Anh ta "ừ", mỉm cười rất nhẹ và nói từng chữ: "Ch.ết tiệt, tôi muốn ra ngoài."
“Giẫm lên áo choàng của tôi rồi kìa.”
07.
Lúc tôi thay trang phục xong, bước ra ngoài thì khung cảnh bên ngoài đã sẵn sàng.
Bước trên những cánh hoa dày màu hồng bằng đôi chân trần, trên đỉnh đầu là một khu vườn đảo ngược và toàn bộ đài quan sát được bao quanh bởi hoa tươi. Những người trên mặt đất đều đang suy sụp. Có sự kết hợp giữa cái đẹp và cái ác.
Nhìn cảnh tượng này, tôi tấm tắc khen ngợi.
Không hổ là Trì Triều. Thật giàu có.
Ngay cả chiếc áo choàng trên người tôi cũng là một bộ đồ sang trọng, cuối cùng cũng chỉ được dùng làm đạo cụ.
Trên đường tới đây tôi đã đọc kịch bản rồi, nhưng khi nghe đạo diễn quay phim nói tôi sắp nhảy khỏi cây cao năm mét kia, tôi vẫn có chút e ngại.
Đứng trên đó tôi có cảm giác bắp chân đang run rẩy.
"Thư Âm."
Trì Triều, người đang được bao quanh bởi hoa và cây, ngước lên nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ cần nhìn anh là được rồi."
"Anh sẽ đón được em."
Người bên dưới mặc áo bạch kim, đội vương miện bằng lá và hoa, ánh mắt trong suốt và thâm tình. Dưới chân là người bị chôn vùi bởi những cánh hoa dày.
Giống như một tác phẩm điêu khắc trong truyện cổ tích biến thành người vì tình yêu mãnh liệt.
Đưa tôi ra khỏi đây đi mà. Tim đập mạnh quá đi thôi!
Tôi nhắm mắt lại, ném mạnh chiếc vương miện trên đầu đồng thời nhảy xuống.
Từng cánh hoa rơi xuống, tôi rơi vào vòng tay anh.
Tim đập thình thịch.
Hai đôi mắt chạm nhau, không thể tránh khỏi, tôi bất giác nhớ đến chủ đề bài hát của anh ấy.
"Tình yêu và tự do."
08.
Sau khi kết thúc ghi hình, tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Lúc đang vội vàng bước vào xe, tùy ý liếc một cái, tôi đã nhìn thấy Trì Triều cách đó không xa. Tâm tình tôi loạn đến nỗi bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Không ngờ sau khi tôi vội lên xe của bảo mẫu, Trì Triều đi tới bên xe gõ cửa.
Tôi hé một khe nhỏ, nhìn anh qua cửa sổ ô tô màu đen, thận trọng hỏi: "Sao vậy?"
Mặc dù khe hở rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy anh ta tặc lưỡi.
Đột nhiên, những ngón tay của anh duỗi ra và nắm chặt phía trên cửa sổ xe.
"Kéo xuống nói chuyện một chút."
Lúc hạ kính xe xuống, tôi thấy rõ một vòng màu đỏ trên ngón tay anh ấy.Thấy tôi nhìn được, anh ta rút ngón tay lại và cho tay vào túi.
Im lặng một lúc: “Lát nữa tôi sẽ đăng weibo, sẽ tag tên em vào.”
Tôi gật đầu, tình huống này cũng bình thường thôi, dù sao tôi cũng là nữ chính trong MV của anh ấy.
“Cũng được thôi.” Giọng điệu của tôi bộc lộ ý muốn rời đi lập tức.
“Còn nữa...” Anh nói, nhưng vẫn im lặng một lúc lâu.
Đúng lúc tôi không khỏi cau mày thì anh ấy lại nói: “Về like đó thì... Anh thực sự là trượt tay”.
Có lẽ vì trước đây anh chưa từng làm việc giải thích này với người khác nên giọng điệu có phần không được tự nhiên.
Anh cụp mắt xuống, không thể nhìn rõ sắc mặt thế nào. Nhưng âm thanh rất nhẹ nhàng.
"Em còn một mực giới thiệu em và người khác cho anh."
Anh nói thêm một câu nữa với vẻ oán giận.
"Nhưng có vẻ em đang rất vui vẻ ấy nhỉ."
09.
Đúng là tôi đã lạnh lùng nói với anh như vậy. Những tin nhắn gửi đi trong quá khứ dường như cũng đã biến mất như đá chìm trong biển rộng, tôi cứ tưởng đó là sự hiểu ngầm giữa chúng tôi rồi.
Tôi không ngờ anh ấy sẽ nói điều này với sự oán giận. Nhưng tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Sau khi về nhà, vừa mở điện thoại lên đã nhìn thấy weibo của Trì Triều.
Trì Triều: 【《Freedom》@Thư Âm.】
Ngạc nhiên là ở phần bình luận bên dưới, trong số đó, có người bình luận: 【Chính thức công bố bạn gái à?】
Hiếm khi anh ấy trả lời ở phần bình luận. 【Chỉ là nữ chính thôi.】
Đó là một từ giải thích rõ ràng.
Thật trớ trêu, sau khi thảo luận chuyện này với anh ấy được một năm kết quả là công khai sau khi chia tay.
Khi ở bên nhau, chúng tôi có một tình yêu mãnh liệt. Lần đầu tiên chúng tôi nói về chủ đề này là khi anh ấy đến thăm tôi.
Vừa bước lên xe của bảo mẫu, trời tối đen như mực bỗng có ai đó ôm lấy eo tôi từ phía sau. Tôi kêu lên, hơi thở thiêu đốt của anh đã phả khắp người. Giọng khàn khàn: "Là anh."
Anh mặc đồ đen, trùm kín người, lạnh đến không chịu nổi.
Sau này tôi mới biết rằng anh ấy đã một mình đợi tôi trong chiếc xe chật chội đó suốt năm tiếng đồng hồ. Tay tê cóng vì lạnh cũng không dám ra ngoài tìm tôi.
Bởi vì trước đó tôi đã nói là tôi không muốn công khai. Thực ra chỉ là lúc đó anh ấy theo đuổi quá mãnh liệt, tôi chỉ tùy tiện nói qua loa cho có lệ.
Anh trông có vẻ mệt mỏi, tựa đầu vào vai tôi nhưng vẫn không quên xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
“Anh rất muốn gặp em."
"Không có lần sau đâu."
Tôi im lặng một lúc, cuối cùng nghiêm túc trả lời: “Nếu ai phát hiện ra, em sẽ công khai.”
Nhưng cho đến khi chia tay, không ai biết tôi đã nói chuyện với anh.
10.
Vì ca khúc của Trì Triều phải chờ hậu kì chỉnh sửa mới có thể phát hành nên độ hot của chuyện này cũng dần trôi đi.
Bộ phim chờ phát sóng của Văn Tuấn và tôi cũng sẽ sớm được ra mắt.
Quản lý lặp đi lặp lại: “Hotsearch với Trì Triều cuối cùng cũng đã qua, lần này phải làm việc thật tốt.”
"Chị chọn cho em một chương trình giải trí, em và Văn Tuấn cố gắng tuyên truyền bộ phim một chút, khi cần thiết thì giao lưu với nhau."
Người quản lý vỗ vai tôi và nói với vẻ nhẹ nhõm: “Mấy ngày nay em đã làm việc vất vả rồi, đợi qua khoảng thời gian này thì sẽ cho em nghỉ phép.”
Quả thực, tôi là một nhân viên kiểu mẫu nổi tiếng trong giới showbiz. Nếu không, cũng đã không quay phim suốt một tháng chỉ vì muốn về nói chuyện với Trì Triều.
Nhưng không ngờ vừa chạy tới tổ tiết mục đã nhìn thấy Trì Triều. Trông anh có vẻ mệt mỏi, nhắm mắt nằm nghỉ trên ghế.
Tôi vội vàng thấp giọng hỏi Văn Tuấn: “Sao Trì Triều lại tới đây?”
Cậu ta gãi đầu, không chắc chắn trả lời: “Quảng cáo bài hát mới à?”
Khi nào ca khúc của Trì Triều cần được quảng bá?
Những bài hát của anh ấy có thể rất nổi tiếng mà không cần tuyên truyền.
Vừa định nói, hình như anh ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cơ thể anh ấy cử động, nhìn sang phía này.
Mắt anh trong veo.
Tôi nhìn thẳng vào bờ vai ấy, bởi vì đang nhỏ giọng thì thầm nên tôi và Văn Tuấn đang rất gần nhau.
Anh ta cau mày, mặt mày lạnh lùng, nhưng không nói gì cả.
Đối diện ánh mắt của anh, tôi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả, Văn Tuấn ở bên cạnh lại đi tới, thấp giọng nói: "Cái này... Trì Triều quả thực khó hiểu như lời đồn, sao em lại cảm thấy ánh mắt hắn ta lạnh lẽo thế nhỉ."
Tôi nghĩ về những trò chơi khác nhau mà sắp phải làm tiếp theo, cười nhẹ:
"Có khi lát nữa còn lạnh hơn đấy.”
Các chương trình từ trước đến nay luôn tạo ra nhiều cảnh mập mờ khác nhau. Văn Tuấn và tôi với tư cách là nam nữ chính của bộ phim cũng không thể trốn được.