Vẫn Luôn Cố Chấp

Vẫn Luôn Cố Chấp - Chương 2




Hôm sau, Lâm Tương đã đi từ rất sớm. Rõ ràng là cuối tuần, nhưng hình như nha đầu kia chưa từng ỉ vào ‘việc trên giường’ mà phả bỏ thói quen. Bạch Trạm Nam bị điện thoại của trợ lí đánh thức, chiếc gối bên cạnh từ lâu đã không còn hơi ấm, ở bên nhau hai năm nhưng số ngày bọn họ cùng nhau thức dậy trên giường chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh đứng dậy mặc quần áo, áo choàng tắm đã được xếp gọn gàng trên giường. Lâm Tương không phải là một cô gái tỉ mỉ, lại có rất nhiều thói quen không muốn sửa, chỉ biết ép buộc người bên cạnh cố gắng thay đổi cho phù hợp với cô, may mà chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt vãnh, Bạch Trạm Nam chưa bao giờ nhỏ nhen đi so đo với cô.



“Việc phá bỏ khu dân cư đối diện đường cái và di dời dân đi nơi khác, lão Từ không hoàn thành, nảy sinh chút vấn đề nhỏ….” Trợ lí ấp úng, dường như đang thăm dò phản ứng của người kia: “Lão Từ tự quyết định, hiện tại gây tổn thất, không biết đã chốn đi đường nào, cảnh sát đã lập án rồi.”



Từ đầu đến cuối Bạch Trạm Nam không nói một lời, chỉ đưa tay đẩy tấm che ra, lọt trong tầm mắt là một mảng lớn ánh sáng vàng kim chói mắt bao phủ lên thành phố ồn ào náo nhiệt, khuôn mặt người đàn ông sâu xa hòa vào ánh mặt trời, đáy mắt hẹp dài phát ra vài phần ý lạnh: “Việc nhỏ này cũng làm không xong, tôi yêu cầu các người làm cái gì.”



Trợ lí nghe ra anh mất hứng, vội vàng cuống quýt nói tiếp: “Tôi đã biết, tôi đi làm ngay.”



Bạch Trạm Nam lại ngăn cản cậu ta, trực tiếp hỏi địa chỉ, trợ lí âm thầm lau mồ hôi. Người đàn ông này vừa gọi điện thoại vừa lạnh lùng phân phó: “Tôi không bồi dưỡng những kẻ vô dụng, trong vòng 3 ngày phải tìm được lão Từ.”



Trợ lí hóa đá, vâng vâng dạ dạ trả lời.



Buổi chiều Bạch Trạm Nam đích thân đến bệnh viện thăm hỏi những người bị tổn thương do tai nạn. Cuối tuần bệnh viện lại càng đông, khắp nơi đều là tiếng người huyên náo, bầu không khí ồn ào, rất nhiều người đang xếp hàng chờ đăng kí ở đại sảnh. Bạch Trạm Nam mặc một bộ âu phục mầu tối, đi trong đám người đặc biệt chói mắt, chẳng qua cả người đều tản mát ra một luồng khí thế sắc bén.



Trợ lí dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn trộm sắc mặt đối phương một cái, phát hiện gần đây tâm tình của boss thực sự có chút thay đổi khó lường, so với thời tiết tháng 6 còn biến đổi bất thường hơn. Đang trống rỗng phân tâm thì phát hiện bước chân Bạch Trạm Nam dần dần chậm lại, tầm mắt không chút che giấu, lập tức quay đầu nhìn hướng khác.



Trợ lí tò mò nhìn theo, ánh mắt sáng lên: “Là Lâm tiểu thư?”



Bạch Trạm Nam không nói lời nào, chỉ có chút đăm chiêu nhìn theo bóng dáng tươi đẹp kia. Trong tay nha đầu cầm theo rất nhiều đồ vật này nọ, rõ ràng là tới thăm người bệnh nhưng kì lạ là cô cứ đi tới đi lui ở đại sảnh, hình như trên mặt còn có chút nôn nóng.



Trợ lí vô cùng nghi hoặc, lại quan sát Bạch Trạm Nam, dường như hoàn toàn không giống trước đây sẽ tới gặp đối phương chào hỏi. Cậu ta không dám bát quái việc riêng của cấp trên, chẳng qua đối với quan hệ của hai người này vẫn không khỏi nổi dậy sự mơ hồ —– rõ ràng là hai người rất thân thiết, nhưng lại giống như những người hoàn toàn xa lạ.



Sau khi Lâm Tương đi loanh quanh tại chỗ một lúc, thì lập tức đi tới bàn bác sĩ, trong tay cầm gì đó giao cho cô y tá trẻ trực ban: “Tiểu Lí cô giúp tôi mang vào trong.”



Bệnh viện này có cổ phần của Lâm gia, cô y tá tiểu Lí bị gọi hiển nhiên là biết Lâm Tương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ tuổi lộ ra vài phần khó xử: “Lâm tiểu thư, bà ấy đối với cô như vây, cô lại —–“



Tiểu Lí muốn nói lại thôi, thở dài vẫn nhận lấy đống sản phẩm chăm sóc sức khỏe: “Tôi chỉ đưa vào thôi, còn bà ấy xử lí thế nào thì rất khó nói. Tính tình của bà cực kì không tốt.”



Lâm Tương dường như không để ý chút nào: “Không sao, bình thường phiền các cô quan tâm nhiều hơn.”



Tiểu Lí bĩu môi, đáy mắt không che giấu sự thông cảm: “Trước đây bà ấy chưa từng đến khám bệnh nên không thể đặc biệt quan tâm. Mà ngay cả kiểm tra sức khỏe bà ấy còn không cảm kích. Lâm tiểu thư, rốt cuộc cô và bà bác này có quan hệ gì vậy?”



Có lẽ do tiếp xúc nhiều nên hiểu tính tình của Lâm Tương, tiểu Lí nói chuyện khó trách không biết giữ kẽ. Tính tình Lâm Tương thực sự tốt, bị hỏi như vậy mà ra vẻ một chút cũng không, chỉ cong mắt liếc nhìn: “Là bạn của mẹ tôi, đi trước đây.”



Lúc Tâm Tương đi ra đại sảnh ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn trước, Bạch Trạm Nam vẫn nhìn theo bóng hình cô mạnh dạn hòa vào đám người, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa mới thu hồi tầm mắt.







Lúc tiểu Lí mang đống đồ Lâm Tương đưa vào phòng bệnh của bà Cao, nét mặt của trợ lí liền thay đổi, ngạc nhiên như gặp phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi: “Lâm tiểu thư biết bác này?”



Nhìn bộ dạng vừa rồi giống như có mối quan hệ rất quan trọng, lão Từ này thực sự đã gây nên một việc cực kì phiền toái.



Trợ lí hít vào một hơi, lén lút nhìn tròng mắt Trạm Nam: “—-còn, đi vào nữa không?”



Bạch Trạm Nam xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, người phụ nữ trên giường đã có tuổi, mặc dù hai bên tóc mai có chút hoa râm lại mười phần giống như trung niên. Tiểu Lí mới vừa đặt đống đồ lên một bên tủ đầu giường đã bị bà ấy không chút lưu tình gạt hết xuống sàn nhà.



Tiểu Lí tức giận, hai má phình ra: “Bác ah, dù sao đây cũng là tấm lòng của người ta.”



“Cô thích lấy thì cứ mang đi.” Ngay cả khóe mắt bác ta cũng chưa nâng lên, kéo kéo chăn trên người đưa lưng về phía tiểu Lí.



Tiểu Lí gắt gao mím môi, nhưng lại không dám nói nặng lời, cúi người nhặt hết đống đồ dưới đất lên: “Lâm tiểu thư vì bác mà làm rất nhiều việc, tại sao bác không thể suy nghĩ tới người ta một chút.”



Bà bác vẫn không có phản ứng, tiểu Lí cầm đống đồ vừa nhặt lên đặt lại trên bàn: “Dù sao cũng là tấm lòng của Lâm tiểu thư nhờ cháu đưa đến, xử lí thế nào thì tùy bác, nhưng mà xem ra những thứ này cũng tốn không ít tiền, không phải bác sợ nhất là lãng phí sao?”



Bà bác dứt khoát ngồi dậy, mặt không chút thay đổi nhìn tiểu Lí.



Tiểu lí bị bộ dạng của bà làm cho hoảng sợ, không khỏi sinh ra một chút lo lắng: “Vậy….cháu đi trước, bác nhớ phải uống thuốc. Lâm tiểu thư cũng là có ý tốt, bác đừng tức giận mà tổn hại đến cơ thể.”



“Ý tốt.” Bà bác cười lạnh một tiếng, ánh mắt thản nhiên quét đến đống sản phẩm chăm sóc sức khỏe đắt tiền, khóe miệng lộ ra vài phần châm chọc: “Chỉ với mấy thứ này mà muốn cho lương tâm được an ổn, lương tâm cô ta thật chẳng đáng tiền.”



Tiểu Lí kinh ngạc miệng mở lớn, bà bác vươn ngón tay run rẩy chỉ ra cửa: “Đi ra ngoài, tôi muốn được yên tĩnh lại.”



Tiểu Lí khẽ cắn môi, trong lòng không có cách nào khác nói gì, hơn nữa bà ấy đã lớn tuổi mà đặc biệt cứng đầu, chỉ đứng cạnh giường bổ sung một câu: “Bác nhớ phải uống thuốc, cháu đã lấy nước cho bác rồi đó.”



Bà bác không đáp lại, ở góc độ này Bạch Trạm Nam nhìn thấy rất rõ ràng, nếp nhăn đầy trên khóe mắt bác ta có dấu vết ẩm ướt, ngón tay buông trên đệm liên tục run rẩy.



Cuối cùng anh cũng không tiến vào, ngược lại xoay người đi ra cửa thang máy.



—-



Quả nhiên, vào bữa trưa Lâm Tương gọi điện đến, Bạch Trạm Nam nhìn chằm chằm hai chữ Lâm Tương trên màn hình một lúc lâu, ngắt quãng vài giây trước khi lười nhác nhận điện thoại, anh đứng dậy: “Có việc?”



Họ ít khi gặp mặt vào ban ngày, nói chuyện cũng ít đến đáng thương. Lâm Tương không chủ động gọi điện cho anh, thỉnh thoảng muốn gặp cũng chỉ gửi tới một cái tin ngắn.



Trong điện thoại Lâm Tương cứ im lặng, vài giây sau mới nhỏ giọng nói: “Cùng nhau ăn cơm đi, em sẽ làm món anh thích.”




Từ trên bản ghi chép Bạch Trạm Nam dời tầm mắt, nhân tiện ấn ấn thái dương: “Đột nhiên tốt như vậy?”



Từ trước đến nay Lâm Tương luôn không giỏi ngụy trang, nói chung giữa nói và không nói có chút do dự, đắn đo một lúc cuối cùng vẫn quyết định: “Anh qua đây được không? Em có chuyện muốn nói với anh?”



Bạch Trạm Nam đương nhiên biết chuyện gì, từ lúc ở bệnh viện nhìn thấy một màn kia, lại so sánh với tên họ của bà bác, trong lòng anh đã sớm có bảy tám phần rõ ràng.



Cũng chỉ có thể là mẹ của Cao Nham mới đáng giá cho cô khổ tâm hao phí lớn như vậy.



Từ lúc anh bắt đầu vào cửa, Lâm Tương đã vô cùng ân cần, giúp anh cởi áo khoác, lấy dép lê. Nhìn thấy vậy Bạch Trạm Nam vẫn ung dung thản nhiên, đợi cô vội vàng, hoàn toàn nhìn mình mỉm cười anh mới bình tĩnh mở miệng: “Việc phá bỏ và di dời dân cư sẽ không thay đổi. Anh sẽ sắp xếp cho bà ấy một nơi ở thật tốt.”



Ý cười trên mặt Lâm Tương cứng đờ, nắm tay buông xuống bên người: “Khu phố kia đã có từ rất lâu rồi, nếu lưu giữ lại làm khu du lịch chẳng phải cũng rất có giá trị sao?”



“Đó là việc của nhà nước, anh là thương nhân.” Bạch Trạm Nam có ý từ chối rất rõ ràng. Màu sắc trên bàn cơm thật hấp dẫn, thức ăn còn đang tỏa ra hơi nóng, nhưng trong căn phòng lại yên tĩnh đến dọa người.



Lâm Tương chần chừ đi qua, nhẹ nhàng cầm tay anh, ý tứ muốn lấy lòng: “Em biết, hạng mục này đối với anh rất quan trọng, đương nhiên em thỉnh cầu anh—“



Cô là một đại tiểu thư, nhưng cũng không hay làm nũng, trước đây nói chuyện với anh đều đè thấp đề-xi-ben xuống cực nhỏ, hôm nay thái độ nhờ vả người khác rất rõ ràng, tự nhiên khiến cho tâm trạng Bạch Trạm Nam trở nên tồi tệ.



Anh cúi đầu nhìn đốt ngón tay trắng nõn đang cuốn lấy giữa ngón tay anh, vệt hồng do chà xát ở mu bàn tay cực kì chướng mắt, Lâm Tương nhận ra suy nghĩ của anh, giải thích nói: “Vừa rồi không cẩn thận bị mỡ bắn vào.”



Đáy mắt Bạch Trạm Nam cuồn cuộn nổi lên một trận lo lắng, tâm trạng đột nhiên trở nên tồi tệ đến cực điểm.



Lâm Tương học vẽ, ngón tay rất đẹp, trước đây anh rất thích nắm lấy tay cô hôn lên. Lâm Tương cũng rất chăm sóc đôi tay, bình thường đừng nói xuống bếp mà ngay cả gọt hoa quả cũng rất ít khi làm.




Bạch Trạm Nam ở cùng một chỗ với cô hai năm, chưa từng được hưởng thụ đại ngộ như thế này?



Vết phỏng kia tựa như ánh sáng lúc sớm mai, chói mắt, làm cho hốc mắt anh trướng đau, xem ra tất cả đều vì anh, không, thực ra là vì người đàn ông kia.



Bạch Trạm Nam chậm rãi nhìn cô gái đối diện, giờ phút này ánh mắt cô cẩn thận tỉ mỉ. Ánh mắt cô rất có hồn, từ trước đến nay đều không giỏi nói dối, nhưng bên trong lúc này lại ẩn chứa rất nhiều điều, có lẽ cho tới bây giờ đã có rất nhiều thứ, duy nhất không có anh.



Bạch Trạm Nam không biết chính mình xuất phát từ tâm lí gì, thực ra ngay từ đầu, giữa bọn họ chính là một trò chơi, không nên cho là thật. Nhưng mà lúc này anh vẫn bị hành động của Lâm Tương làm cho bị thương, dường như ngực anh có chút—rầu rĩ, đau đớn.



Cho tới bây giờ cái cảm giác đau đớn ấy anh vẫn không thể nhận thức được quá rõ ràng, lúc đau sẽ tự bảo vệ mình, xuất phát từ bản năng, anh trực tiếp quyết đoán trả lời: “Lâm Tương, không phải là em đã quên quan hệ của chúng ta là gì chứ. Dựa vào cái gì mà vì em anh phải hi sinh một hạng mục lớn như vậy, em muốn tương thân tương ái cầu xin thay cho bạn?



Giọng nói thấp xuống, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lò vi sóng trong phòng bếp phát ra tiếng vang “gu lulu”. Sắc mặt Lâm Tương tái nhợt, nghiêm mặt, yên lặng cúi thấp đầu xuống.



Bạch Trạm Nam nhìn đỉnh tóc cô xù lên, trong lòng càng thêm buồn bực, anh đưa tay nới lỏng cà vạt: “Buổi chiều còn có việc, anh đi trước.”



Thậm chí anh còn chưa đến bàn ăn liếc nhìn một lần, chỉ cảm thấy một giây cũng đợi không nổi, không nghĩ tới tất cả mọi thứ trước mắt, không muốn nhìn cô vì người đàn ông khác mà tận lực lấy lòng mình, càng không muốn nhìn thấy bộ dạng cô vì người đàn ông khác mà thất vọng khó chịu.



Trong lòng Lâm Tương có người khác, từ rất lâu trước đây anh đã biết.



—-



Bạch Trạm Nam lái xe không mục đích đi khắp nơi hóng gió, hình ảnh Lâm Tương cúi đầu chân tay luống cuống vẫn khắc vào đầu anh, muốn đẩy đi mà không được. Thực sự nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trước kia, ngay từ đầu cái gọi là”bao dưỡng” của Lâm Tương có lẽ không phải có ý nghĩa như anh tưởng.



Nghĩ đến một cô gái đã có người trong lòng, lại thế nào đi trêu trọc người đàn ông khác, những cô gái khác anh không biết, chí ít khẳng định Lâm Tương không phải người như vậy.



Khi đó Lâm Tương mới vừa biết anh, lúc nói ra “bao dưỡng” chỉ nghĩ anh là người bình thường, ba lần gặp mặt, vào ngày chúc mừng một năm thành lập của Lâm thị, lúc đấy cô mới chính thức biết được thân phận của anh.



Khi đó Lâm Tương thực sự rất bối rối, đứng bên cạnh Lâm Diệu Khang, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi giương lên, vẻ mặt kinh ngạc nhưng trái lại khiến cho Bạch Trạm Nam có vài phần đắc ý.



Lâm Diệu Khang giới thiệu hai người cho nhau, ông ấy vừa mới đi xa Lâm Tương liền không ngừng giải thích: “Rất xin lỗi, hôm đấy tôi uống nhiều rượu quá—“



Bạch Trạm Nam nhìn cô trước mắt, so với đêm đó thực sự không quá giống nhau. So với sự tự nhiên đêm đó thì Lâm Tương của hiện tại có chút thận trọng. Anh nâng chén với cô, khéo miệng cong lên, ý cười nhàn nhạt: “Không sao, đêm đó tôi cũng uống không ít, lúc ấy cô nói những gì tôi đều không nhớ.”



Lâm Tương kinh ngạc nhìn anh, lập tức hiểu rõ khẽ cười: “Cảm ơn.”



Lúc ấy Bạch Trạm Nam tỏ ra quan tâm nên rất nhanh khiến cho cô gái nhỏ dỡ xuống phòng bị. Có lẽ đêm đó thực sự do Lâm Tương uống quá nhiều nên thuận miệng nói ra mà thôi, ít nhất sau này ở chung cô vẫn rất bình thường, chưa từng nói ra ngoài miệng điều gì.



Về sau làm thế nào hai người lại cùng một chỗ?



Bạch Trạm Nam đậu xe ven đường, chậm rãi nhả khói, lúc này suy nghĩ cặn kẽ, thực ra việc này—là anh tồi tệ.



Tác giả có lời muốn nói:



Chương sau viết đến lí do rốt cuộc vì sao bọn họ lại cùng một chỗ, có thể xem như Lâm Tương bị Bạch tam tính kế, nhưng rốt cuộc cuối cùng là ai tính kế ai, nói là ai cũng không chính xác.



Được rồi, đó là trước khi Bạch tam bị tai nạn xe cộ dẫn tới hôn mê, đương nhiên câu chuyện là HE, mọi người yên tâm.



Ps: Gần đây cập nhật chậm quá, thực sự xin lỗi mọi người, có chị em tưởng rằng tôi bị ảnh hưởng, bị tác động tiêu cực, thực ra không phải, lí do là cuối năm cửa hàng tương đối bận bịu mà thôi.