Vẫn Luôn Bên Em

Chương 48: 48: Trân Trọng Hiện Tại




Không phải lần đầu nhìn thấy cơ thể Lưu Ái Như, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc này, hình ảnh cô trước mặt lại hiện lên một cách vô cùng xinh đẹp khiến hai mắt Dương Chấn mơ màng mà lẩm bẩm nói:

- "Sao tối nay tôi lại thấy cô đẹp một cách lạ thường."

Bụp...

- "Ui da..."

Ngay chưa nói dứt câu liền có một nắm đấm hướng thẳng vào hai bên mắt khiến anh bất tỉnh nhân sự.



Bản thân Lưu Ái Như cũng vô cùng bối rối trước tình huống bất ngờ này.



Khi không anh lại mở mắt ngay thời điểm không mong muốn cho nên cô chỉ còn cách dùng vũ lực để ngăn hình ảnh khi nãy xuất hiện trong đầu anh.

Lưu Ái Như khẽ đẩy người Dương Chấn lăn sang một bên liền sau đó tóm lấy chiếc áo trên giường mặc vào rồi xoay lưng bước trở ra ngoài.



Trước khi rời khỏi, cô dùng chăn cuộn tròn cơ thể người trên giường vì sợ tối đến anh sẽ cảm lạnh.

Phòng khám Nhân Ái...

Suốt mấy ngày nay, Đoàn Thế Tường cứ quẩn quanh trong phòng khám mà phụ giúp Lam Di Tinh.





Những khi phòng khám vắng người, cô lại thấy anh đứng lặng ở phía cửa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.



Thấy thế, cô chậm rãi bước về phía trước mà cất giọng hỏi:

- "Thế Tường, chuyện tình cảm có vấn đề sao?"



Bị nói trúng tim đen, Đoàn Thế Tường lập tức xoay người lại, đối diện nhìn cô, lắp bắp nói:

- "Em...em không có."

Vì là người đã trải qua những chuyện vui buồn trong tình cảm, cho nên, chỉ thoáng nhìn qua cô đã sớm nhận ra mà trầm giọng nói:

- "Chị có nghe qua chuyện em chia tay với Hải Lan là vì phát hiện con bé là cháu của Cao Tâm Đức."

Sắc mặt Thế Tường lập tức sa sầm xuống, anh khẽ gật đầu, liền sau đó đáp:

- "Đúng vậy.




Em không thể nào tiếp tục yêu đương với một người mà chú của cô ấy lại là người nhẫn tâm tước đi mạng sống của anh trai mình."

Nghe đến đây, Lam Di Tinh chỉ biết bật cười nhưng chỉ một lúc sau, nét u buồn hiện rõ lên gương mặt xinh đẹp của cô:

- "Đúng là ông trời trêu ngươi mà."

Đoàn Thế Tường nghe những lời này mà nhíu mày, liền sau đó đối diện nhìn cô, hỏi:

- "Chị...chị thực sự đã thích Tống Khải Hoàn sao?"

Lam Di Tinh không đáp, lập tức bước lên trên một bước, sau đó khẽ thở dài:

- "Chị cũng không biết bản thân rốt cuộc là thích anh ta hay chỉ vì trái tim của Thế Khương đang đập bên trong con người ấy."

Đột nhiên, cô nhanh chóng rẽ sang chủ đề mà lên tiếng hỏi han:

- "Em thích Hải Lan, có phải không?"

Nghe cô hỏi, Đoàn Thế Tường cúi đầu, sau đó khẽ gật nhẹ như ngầm xác nhận.



Một lúc sau, anh lên tiếng:


- "Không chỉ thích mà em đã thực sự đã yêu cô ấy.





Suốt những khoảng thời gian sống trong bóng tối, em tưởng chừng đã mất hi vọng, cho đến khi cô ấy xuất hiện.



Nhưng tại sao? Tại sao cô ấy lại là họ hàng với Cao Tâm Đức chứ?"

Lam Di Tinh khẽ vỗ nhẹ lên vai người bên cạnh, trầm giọng đáp:

- "Chính là ông trời đang thử thách em đấy.



Thế Tường, có những chuyện chúng ta cần phải phân biệt rõ ràng giữa yêu và hận.



Người em hận là Cao Tâm Đức, không phải là Hải Lan.




Hơn nữa, trong chuyện này, con bé thực sự chẳng có một chút liên quan gì.



Chẳng phải em chính là người chứng kiến chuyện đó sao?"

- "Vậy chị không hận Tống Khải Hoàn sao?"

Nghe anh hỏi, Lam Di Tinh bỗng trầm lặng, một lúc sau cô lên tiếng:

- "Chị sớm đã không căm ghét gì bởi vì anh ta cũng chỉ là người nhận quả tim của Thế Khương trong lúc nguy kịch.




Nếu có trách, chỉ trách mẹ của anh ta đã câu kết cùng Cao Tâm Đức tự ý tiến hành phẫu thuật."

Ngừng một lát, cô lại tiếp:



- "Với lại trước đây, Thế Khương cũng đã từng nói với chị.



Anh ấy sớm biết công việc của mình nguy hiểm, có thể hi sinh bất cứ lúc nào.



Nhưng chỉ cần sự hi sinh của anh ấy có thể đổi lại niềm vui trên gương mặt của người khác, anh ấy cũng đã mãn nguyện mà yên nghỉ."

- "Bản thân chị khi trước từng bị cấm cản việc yêu đương với người lính cứu hỏa, đã có lần chị muốn nói chia tay với anh ấy.



Bọn chị đã nhiều lần cãi vả vì những chuyện nhỏ nhặt, cho đến khi trái tim của cả hai dường như hòa chung một nhịp đập thì anh ấy lại ra đi."

Nói đến đây, Lam Di Tinh khẽ lau đi những giọt nước mắt đang vô thức lăn dài xuống gò má của mình, liền sau đó nhìn sang người bên cạnh mà khuyên nhủ:

- "Thế Tường, cuộc đời này vốn ngắn ngủi lắm.



Chỉ cần đôi khi em buông lỏng, mọi thứ lập tức vụt khỏi tay em mà không bao giờ quay trở lại."

Dứt lời, cô xoay người bước trở vào bên trong mà để lại không gian yên tĩnh cho Đoàn Thế Tường suy nghĩ về chuyện tình cảm giữa anh và Hải Lan.