Tối đến, Lam Di Tinh mệt mỏi trở về nhà. Ngay khi bật đèn lên đã thấy hộp dụng cụ y tế đã để sẵn trên bàn. Bên trong có cả thuốc sát trùng vết thương khiến cô cảm thấy có chút kì lạ. Rõ ràng mọi khi, cô thường cất những thứ này ở trên cao, chẳng mấy khi đặt ở bên dưới. Nhưng chắc có lẽ dạo gần đây bản thân chịu một vài áp lực cho nên cũng chẳng để mắt đến những thứ nhỏ nhặt này. Nhớ lại những gì mà Tống Khải Hoàn đối xử với mình ngày hôm nay khiến khóe mắt cô có chút cay cay mà sau đó khẽ đưa mắt nhìn lên khuỷu tay bị trầy xước.
Vì là một bác sĩ chuyên về phẫu thuật, chút vết trầy xước đối với cô có là gì. Nhưng điều khiến cô đau lòng chính là dáng vẻ lạnh nhạt của Tống Khải Hoàn ngày hôm nay. Tại sao khi trước anh luôn tỏ ra là một người tốt, ra sức lấy lòng cô. Cho đến khi bản thân cô cảm thấy có một chút tình cảm gì đó thì anh lại vô tâm đẩy cô ra xa. Quả thực, cô rất ghét kiểu tình cảm mèo vờn chuột này.
Xoạt...xoạt...
Bất ngờ, Lam Di Tinh nghe tiếng động ở phía bên ngoài mà lập tức mở bừng cửa sổ thì lại chẳng thấy một ai. Một cơn gió khẽ thổi qua khiến toàn bộ lá cây nằm dưới đất bay lên tạo ra âm thanh xào xạc. Chắc có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều cho nên nhiều lúc cứ nghĩ rằng đang có ai đó đứng bên ngoài âm thầm theo dõi mình.
Cách từ nhà riêng Lam Di Tinh một khoảng, hiện tại, đám người áo đen đã bị một người đàn ông bí ẩn, toàn thân kín mít cùng với một chiếc kính đen đánh hạ mà đau đớn van xin. Biểu cảm của người đàn ông không thể nào có thể nhìn thấy được, điều duy nhất có thể thấy đó chính là hàng lông mày đang nhíu chặt lại, ánh mắt sắc lẹm cùng dáng vẻ cao ngạo khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ. Giọng nói đã được biến đổi khiến bọn chúng không tài nào nhận ra thân phận thật của người đàn ông này là ai.
Người đàn ông trừng mắt, khẽ đưa súng kề sát thái dương của tên cầm đầu khiến hắn lập tức run sợ mà van xin.
- "Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh, thật sự không cố tình đến gây khó dễ cho cô gái ấy."
Người đàn ông bí ẩn lạnh giọng cảnh cáo:
- "Lần này chỉ là để cảnh cáo bọn bây. Nếu bọn mày cứ tiếp tục gây khó dễ cho cô gái bên trong thì tao sẽ dùng cây súng này để lấy óc ở bên trong ra mà nấu cháo đấy. Nghe rõ không?"
- "Rõ...rõ ạ. Lần sau bọn tôi không dám đến đây nữa ạ."
Dứt lời, người đàn ông dùng chân đạp mạnh lên đám sát thủ khiến chúng sợ hãi mà lê chân bỏ chạy.
Hộp đêm Tân Thành...
Sau khi có một cuộc cãi vả với Tống Khải Hoàn, đến giờ Dương Chấn vẫn chưa nguôi cơn giận mà bảo Lưu Ái Như mang vào cho anh đến tận mười chai rượu mà tức giận mạnh tay khui tận hết mười chai, sau đó uống không ngừng.
Lưu Ái Như sợ rằng anh cứ uống gấp gáp như thế sẽ không tốt cho sức khỏe liền dùng tay can ngăn. Tuy nhiên, người bên cạnh vẫn cứ thế mà uống, miệng không ngừng lảm nhảm:
- "Đồ bạn tồi. Khi trước luôn tỏ ra mình là người tốt khiến tôi nhất thời bị cậu ta làm cho cảm động mà cũng dần thay đổi bản tính ăn chơi của mình, vậy mà...Ngay cả người con gái mà cậu ta yêu, cậu ta cũng thẳng tay xô ngã cô ấy. Cô thấy có đáng mặt đàn ông không?"
Vừa nói, Dương Chấn lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, sau đó phả ra hơi men vào mặt khiến Lưu Ái Như cảm thấy khó chịu mà nhíu mày, dùng tay ra dấu đáp:
- "Dương Chấn, anh say quá rồi."
- "Tôi không say. Nhị gia tôi ngày trước lấy rượu làm nước lọc cho nên có thể uống nhiều hơn như vậy. Lưu Ái Như, cô nói xem, người thẳng tay làm tổn thương người con gái, có đáng mặt đàn ông không?"
Anh cứ liên tục hỏi cô những câu hỏi như thế khiến cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi mà giả vờ gật đầu. Khóe môi Dương Chấn khẽ nhếch lên, tỏ vẻ hài lòng, liền sau đó, anh đặt tay lên vai cô, cả người ngả nghiêng, mĩm cười nhìn cô nói:
- "Tôi sẽ không giống như tên Tống Khải Hoàn đó, sẽ không bao giờ làm tổn thương người con gái tôi yêu."
Vừa nói, anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Ái Như khiến cô có chút ngượng ngùng liền dùng tay đỡ lấy người anh. Một lúc sau, cảm giác nặng trĩu ở vai truyền đến, Dương Chấn lúc này đã say đến mức ngủ gục trên vai cô.