Vài ngày sau đó, Dương Chấn lái xe thẳng đến biệt thự Tống gia, nghe bảo thời gian gần đây, Tống Khải Hoàn đã quay trở về. Anh không biết câu chuyện Khải Hoàn sang nước ngoài có thật hay không cho nên muốn tìm người hỏi rõ mọi chuyện.
Ngay khi bước chân vào cánh cửa Tống gia, Dương Chấn đã nhìn thấy Tống phu nhân ngồi trên ghế, đang ung dung thưởng thức tách trà trên tay. Vừa nhìn thấy người trước mặt, bà khẽ mĩm cười, thân thiện hỏi:
- "Dương Chấn, con đến tìm Khải Hoàn sao? Thằng bé cũng mới về nước, một lát sẽ xuống đây gặp con."
Một lúc sau, dáng người quen thuộc từ phía trên lầu bước trở xuống. Mái tóc thẳng hớt cao giờ đã được uốn xoăn, ở phần mái rẽ ngôi. Màu tóc đen truyền thống được nhuộm thành màu xám khói. Tống Khải Hoàn diện trên người chiếc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác nâu, chậm rãi bước xuống lầu.
- "Khải Hoàn, cậu...cậu trông thay đổi quá."
Dương Chấn khá bất ngờ ngay khi nhìn thấy người trước mặt. Tuy nhiên, ánh mắt của Tống Khải Hoàn lúc này nhìn anh có chút xa lạ hơn so với trước đây. Tựa như hai người chưa từng quen biết nhau vậy. Tống Khải Hoàn mĩm cười nhưng nét băng lạnh vẫn hiện rõ trên khuôn mặt, anh tiến về phía người trước mặt, chìa tay ra nói:
- "Xin chào, rất vui được biết anh."
- "Cái gì chứ?"
Ngay lập tức, Tống phu nhân đang ngồi liền đứng bật dậy, bà lập tức giải thích với Dương Chấn:
- "Chuyện là...xin lỗi vì đã giấu con. Khải Hoàn thực chất không ra nước ngoài như con đã biết, thằng bé không may bị chấn thương đầu cho nên tạm thời bị mất trí nhớ."
- "Mất trí nhớ tạm thời? Sao cô không nói cho con biết. Con có quen các bác sĩ giỏi, chuyên điều trị về não có thể..."
Ngay lập tức, bà lên tiếng cắt ngang lời Dương Chấn:
- "Không cần đâu. Hiện có bác sĩ điều trị cho thằng bé, sẽ sớm thôi, Khải Hoàn sẽ nhớ lại mọi người."
- "Xin phép cô, con muốn đưa Khải Hoàn đến một nơi."
Dứt lời, Dương Chấn kéo lấy tay Tống Khải Hoàn mà đưa anh về phía chiếc xe đang dừng trước cổng khiến Tống phu nhân tỏ vẻ khó chịu nhưng chỉ khẽ gật đầu mĩm cười chấp thuận. Cho đến khi chiếc xe phía trước rời khỏi, bà lập tức nhìn sang thuộc hạ bên cạnh, nháy mắt ra lệnh.
Phòng khám Nhân Ái...
- "Di Tinh, cô xem, tôi đưa ai đến gặp cô này."
Dương Chấn vẻ mặt hớn hở mà chạy vào bên trong thông báo tin vui cho Lam Di Tinh. Phía bên ngoài, Tống Khải Hoàn đang đứng trước phòng khám vốn rất quen thuộc nhưng hiện tại lại trở nên xa lạ đối với anh. Nhíu mắt nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, bàn chân bất giác bước chầm chậm vào bên trong cho đến khi nhìn thấy người con gái trước mặt.
- "Khải Hoàn...là anh sao?"
Lam Di Tinh có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi này của anh những cũng không che giấu được cảm xúc mà vui mừng ôm chầm lấy người phía trước khiến Tống Khải Hoàn sững sờ mà đứng lặng im không nói nên lời. Bàn tay anh chậm rãi toang gạc tay của Lam Di Tinh ra khỏi người mình nhưng thấy cô xúc động đến mức phát khóc, anh lại thôi mà đứng im để cho cô ôm lấy.
- "Tôi cứ tưởng anh xảy ra chuyện."
Bàn tay Tống Khải Hoàn khẽ run run, toang ôm lấy cơ thể bé nhỏ của người con gái trước mặt, đột nhiên, anh thay đổi thái độ, liền lập tức dùng tay đẩy người cô ra khiến Lam Di Tinh mất thăng bằng mà té ngã xuống đất. Tống Khải Hoàn dùng ánh mắt băng lạnh, không một chút cảm xúc nhìn về phía cô, lạnh lùng đáp:
- "Cô là Lam Di Tinh có phải không? Người đã khiến tôi bị mất toàn bộ kí ức. Đừng đến gần tôi nữa, đồ phụ nữ xấu xa."
- "Cái gì chứ?"
Lam Di Tinh trợn tròn mắt ngay khi nghe những lời đầy xúc phạm mà anh dành cho cô. Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao Tống Khải Hoàn lại trở nên căm ghét cô đến vậy?
Đôi mắt cô ngân ngấn nước nhưng vẫn cố kiềm chế lại, cắn chặt răng mà đứng bật dậy, sau đó đánh mạnh vào lồng ngực người phía trước:
- "Anh bị bà ta tẩy não rồi có phải không, cho nên mới lạnh lùng nói ra những lời như vậy. Tống Khải Hoàn, tôi nói cho anh biết, người luôn muốn bù đắp cho tôi chính là anh. Còn tôi, tôi chưa bao giờ làm hại gì đến anh cả."
Dứt lời, cô xoay người bước vào phòng đóng sầm cửa lại. Về phía Dương Chấn, anh vừa từ bên trong bước ra nên chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì mà ngơ ngác đứng lặng nhìn cảnh tượng đầy căng thẳng diễn ra trước mắt mình. Vốn dĩ, anh muốn đưa Tống Khải Hoàn đến đây gặp Lam Di Tinh là vì muốn anh phần nào nhớ lại những chuyện trước đây, nào ngờ lại khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Từ đằng xa, người đàn ông đeo kính đen ngồi trong xe lặng lẽ quan sát, liền sau đó mở điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
- "Phu nhân, đúng như bà dự đoán, Dương Chấn đã đưa thiếu gia đến gặp Lam Di Tinh. Nhưng tôi đã chứng kiến cảnh tượng thiếu gia mạnh tay đẩy cô ta ngã xuống đất. Cậu ấy hoàn toàn đã quên đi người con gái này, thậm chí còn rất hận cô ta."
- "Tốt lắm. Quả không uổng công tôi đã nói xấu về cô ta cho Khải Hoàn nghe."
Tống phu nhân phía bên này mĩm cười đắc ý, sau đó uống cạn sạch tách trà đang cầm trên tay.