Đỗ Thiên Lan vừa nghe, sắc mặt càng tái nhợt như tuyết, ngay cả đau đớn từ bụng truyền lên cũng càng ngày càng tăng lên, hài tử, hài tử của nàng, nàng dùng đôi tay ôm chặt lấy bụng, dùng sức hít thở, thái y nói rồi, nàng không thể kích động, không thể gấp gáp, nếu không con nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Viêm Huyên nắm chặt đôi tay, chợt đáy mắt thoáng qua một mảnh ánh sáng nhạt, hắn đi lên trước, trầm ổn nói "Nương nương chớ vội, sư huynh của Viêm Huyên có y thuật trác tuyệt, nhất định có thể trị hết bệnh cho hoàng thượng."
"Sư huynh của ngươi?" Đỗ Thiên Lan ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.
"Vâng." Viêm Huyên gật đầu, "Sư huynh của ta được người đời xưng là Hồng Y Tu La, y độc song tuyệt, được sư phụ ta chân truyền, chỉ cần có hắn ở đây, nhất định hoàng huynh sẽ bình yên."
"Hồng Y Tu La. . . . . ." Thái y cũng kêu lên một tiếng, người này hắn nghe nói qua, quả thật, y thuật không người nào có thể địch nổi, chỉ cần còn có một hơi là có thể cứu sống. Nhưng không nghĩ tới là, gã cùng Viêm Huyên là sư huynh đệ.
"Thật sao, hắn thật sự có thể cứu hoàng thượng sao?" Đỗ Thiên Lan bắt lấy của tay áo Viêm Huyên, cũng không để ý tới đạo lí nam nữ, thứ nàng quan tâm bây giờ chỉ có an nguy của Lôi Liệt.
"Hoàng hậu yên tâm, để Viêm Huyên dùng bồ câu đưa tin mời sư huynh tới đây." Viêm Huyên kéo tay áo của mình ra, nhìn nam tử ngủ mê man trên giường một chút, lập tức đứng dậy ra ngoài, chuyện này rất trọng đại, nán lại một phần thì hoàng thượng sẽ nguy hiểm thêm, sư huynh, lần này cần nhờ vào ngươi. Nhan quốc trông cậy vào ngươi rồi.
Bên trong phủ Quốc sư, Minh Phong buông con bồ câu trắng trong tay ra, mở tờ giấy cuốn, nhìn xong, lông mày hắn trầm xuống. Đi về phía Lưu Đinh Lâu.
Tiêu Thanh Hàn một tay cầm sách, một tay cầm ly trà, nhẹ hớp một cái, khép hờ cặp mắt, sau đó để chén trong tay xuống, nhìn về phía cửa. Cửa lúc này bị Minh Phong đẩy ra.
"Minh Phong, đã xảy ra chuyện gì?" Hắn dời ánh mắt sang quyển sách.
Minh Phong đi lên trước, bước đi mang theo một trận gió, áo hồng tung bay như hoa mở, nhưng mấy đi vài phần màu sắc "Quốc sư, hoàng đế Lôi Liệt của Nhan quốc đột nhiên mắc bệnh nặng. Sư đệ Viêm Huyên của ta dùng bồ câu đưa tin bảo ta nhanh chóng đến Nhan quốc."
Tiêu Thanh Hàn thả cuốn sách trong tay, sắc mặt trầm xuống.
"Thế nào, quốc sư?" Minh Phong không hiểu nhìn hắn, gần đây quốc sư rất kỳ quái, giống như có tâm sự gì đó, phức tạp khó dò.
Im lặng nửa ngày, Tiêu Thanh Hàn giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Minh Phong, ngươi mau đi đi, nhưng phải cẩn thận."
Minh Phong gật đầu "Quốc sư xin yên tâm, ta sẽ sớm về ."
"Ừ." Tiêu Thanh Hàn đáp lại, con mắt lại chìm thêm mấy phần.
Sau khi Minh Phong đi, Tiêu Thanh Hàn ngồi trở lại trên ghế, cầm sách trên bàn lên, lại để xuống, đứng lên, bạch y bị gió thổi nhẹ.
Vân Tâm Nhược tựa vào trước giường, khép hờ cặp mắt, nàng đã thức lâu rồi mà sao không thấy Thanh Hàn trở lại, chớp chớp mắt, nàng thật sự rất muốn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp khẽ đều đều , xem ra đã ngủ say, không biết lúc nào thì nàng cảm thấy một mùi hương quen thuộc đến gần, sau đó mình bị nam tử ôm vào trong ngực.
"Thanh Hàn. . . . . ." Nàng khẽ mở hai mắt ra, gần hắn thêm chút nữa, yên tâm ngủ.