Vân Long Phá Nguyệt

Chương 290




Biên quan, Thư Tuấn ngồi bên trong trướng, cầm thư, cắn răng cười lạnh.

“Báo. . . . . .” một quân sĩ đến gần, quỳ xuống đất.

“Nói.” Thư Tuấn để quyển sách trên tay xuống, nhướng mày.

“Bẩm báo thái tử, tám vạn đại quân Thiên Trạch đã đến biên cảnh, cách quân ta mười dặm.”

“Được lắm, rốt cuộc đã tới.” khóe miệng Thư Tuấn khẽ cười, trong mắt một mảnh âm tàn, tới, sắp tới rồi. Tiêu Thanh Hàn…nhị hoàng tử… Hắn không có được, người khác đừng mơ có được. Cho dù là phá hủy nó. Hắn cũng sẽ không đem vật của hắn chắp tay tặng cho người khác.

“Hoàng huynh.” Một thanh âm khàn khàn truyền tiến tới, khiến thân thể binh sĩ quỳ trên đất run rẩy, thật là giọng nói khó nghe, mặc dù không là lần đầu tiên nghe, nhưng là mỗi lần giống như có một cơn gió lạnh thổi vào người hắn. Khiến hắn không khỏi sợ hãi. Còn gương mặt đó….Nhìn một lần, chỉ sợ hắn phải sống trong ác mộng cả đời.

Binh lính hành lễ, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, sau khi đứng dậy, vội vàng đi ra doanh trướng, mới vừa đi ra, liền lướt qua một nữ tử. Thân thể không tự chủ được run lên.

Thư Dao công chúa, thật là đáng sợ.

“Thư Dao, ngươi đã đến rồi.” tầm mắt Thư Tuấn rơi vào trên sách, không nhìn nàng.

Trên mặt Thư Dao vẫn mang khăn che mặt như cũ, ánh mắt lại không long lanh giống ngày trước, sắc mặt của nàng bây giờ giống người mắc bệnh lâu năm, mắt cũng vàng chóe xấu xí, mà khuôn mặt ẩn sau làn vải, da nhăn nheo như bà lão, màu da vàng, đôi môi khô khốc, còn có lông mày thưa thớt, ngay cả giọng nói thanh thanh như vàng anh giờ cũng khó nghe đến cực điểm.

“Hoàng huynh, bọn họ sắp đến phải không?” Giọng nói chói tai, ngay cả Thư Tuấn nghe cũng hơi nhíu lông mày.

“Ừ.” Hắn ngẩng mặt lên, liếc nhìn Thư Dao một cái, tầm mắt lại trở về trang sách. Trả lời đơn giản. Khiến lòng của Thư Dao chợt co lại. Nước mắt cũng sắp chảy xuống, nàng cắn môi, vuốt mặt của mình, hận không thể đem cả da mặt kéo ra, ngay cả hoàng huynh trước kia luôn thương yêu nhất nàng cũng bắt đầu ghét bỏ nàng.

Nàng biến dạng rồi, cái gì cũng mất.

Nàng muốn báo thù, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, là bọn họ hại nàng thành bộ dạng này, bức mình đến bộ dạng ghê tởm này.

“Hoàng huynh, bắt sống Tiêu Thanh Hàn cùng Minh Phong, sao đó đem bọn họ cho thần muội được không?” Nàng nắm chặt tay, cắn răng, hận không thể uống máu, ăn thịt của bọn hắn, bọn họ phá hủy mặt của nàng, phá hủy người của nàng, phá hủy tất cả.

Mặt của nàng thay đổi ngay cả nàng cũng cảm giác ghê tởm, huống chi là người khác. Tiêu Thanh Hàn, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ. Nàng nhất định khiến bọn họ sống không bằng chết, hối hận vì đã sống trên thế gian này.

Mặt của nàng vặn vẹo tới đáng sợ, may là có khăn che mặt, nếu không, để người khác nhìn thấy, sợ không bị hù chết, cũng sẽ bị dọa ngất mất.

Thư Tuấn nghe được cái tên Tiêu Thanh Hàn, đem sách ném mạnh lên bàn, trang sách lìa nhau, bay tán loạn.

“Tiêu Thanh Hàn.” Hắn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng, khóe miệng có mùi máu tươi nồng đậm đánh tới. Hắn liếm môi mình một chút “Tiêu Thanh Hàn để cho bản thái tử, Thư Dao.” Hắn nhìn về phía Thư Dao, ánh mắt như ác ma cuốn lấy nàng. Tiêu Thanh Hàn nợ hắn, hắn sẽ tự mình đòi lại. Không đem gã chặt làm trăm mảnh, lấy xương cho chó gặm, thì khó có thể giải mối hận trong lòng hắn.

Thư Dao cắn môi, không thể không thỏa hiệp, “Như vậy tên nam tử mặc áo hồng kia để ta.”

“Tùy ngươi.” Thư Tuấn nghiêng đầu, trong không khí truyền đến hơi thở cực kỳ đè nén.

Chỉ vì hận ý của hai người kia….