Vân Long Phá Nguyệt

Chương 272




Tiêu Thanh Hàn đem mặt dính sát vào bộ y phục kia, vải vóc nhẵn nhụi, mang theo một chút ấm áp, giống như ấm áp của cô gái ấy, thẳng tắp xâm nhập vào tim của hắn, bất chợt, hai tròng mắt hắn lóe lên một cái. Thả trong tay y phục ra, cẩn thận đặt ở trên đàn, ánh mắt vẫn không muốn rời bộ y phục kia.

“Minh Phong, ngươi biết mấy ngày nay kia ngươi đi đã xảy ra chuyện gì không?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra tâm tình.

Minh Phong cười khổ ra tiếng ‘Biết’, hồi đáp. Thật ra thì chuyện nên biết cũng biết, không nên biết cũng biết rồi.

Tiêu Thanh Hàn từ trên ghế dựa đứng lên, bạch y nhẹ nhàng nâng lên, sợi tóc theo gió lắc nhẹ, như tuyết bay xuống, hắn đi ra khỏi đình, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người hắn. Nhưng mang tới một tia ấm áp, lại càng lạnh thêm mấy phần.

“Minh Phong, ngươi biết không? Nàng thật….thật sự rất ngu.” Tiêu Thanh Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về bộ y phục trên đàn, giọng mang theo mấy phần đau khổ. Ngực hắn lại một lần nữa bị xé rách, có một số việc không thể nói, không thể nghĩ, không thể làm. Bởi vì mỗi lần nhớ lại, giống như một kiếp luân hồi, cả người như bị hành hạ. Cho nên có người lựa chọn quên, có người lựa chọn buông tay. Cũng có người lựa chọn rời xa. Không thấy được, không nghe được, không sờ được, thì không cách nào nhớ lại nữa.

Nhưng Tiêu Thanh Hàn lại mặc cho loại thống khổ này thỉnh thoảng xâm nhập vào thân thể của mình, thấm ướt tâm hồn mình, mà chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm giác thấy mình còn sống. Mà hắn còn sống, thì đau đớn vẫn tồn tại.

Trong mắt hắn không đáy, thoáng qua một phần trầm thống. Chậm rãi mở miệng.

“Nàng thật là ngu, ta biết rất rõ Vân Thiển Y dụng kế tự độc mình, nhưng vì không muốn thương tổn tấm lòng của Lê Hân đối với Vân Thiển Y, nên bắt nàng nhận hết mọi tội lỗi. Lại quên mất rằng nàng cũng sẽ đau thương, nàng cũng sẽ khó chịu. Nhưng nàng lại chấp nhận. Bởi vì đây là chuyện ta muốn, cho nên nàng đồng ý.”

“Ta giam nàng vào Ám các không một bóng người, lại quên nàng cũng biết sợ, cũng sẽ cô đơn, đêm hôm đó, nàng như mèo con bị vứt bỏ, co rúc ở góc tường, toàn thân đau đớn.”

“Thậm chí khi Lê Hân ép nàng uống Túy nguyệt lưu tâm thì ta cũng vẫn yêu cầu nàng đừng hận hắn, ta quên mất, nàng tại sao phải chịu được tất cả, tất cả mọi chuyện…tất cả không liên quan đến nàng, nhưng nàng ngu ngốc mà đáp ứng.”

“Nàng không hận, không oán, lại cuối cùng cô đơn chết đi.”

Giọng nói Tiêu Thanh Hàn mang theo cảm giác thê lương, tựa như tiếng vang trong khu vườn hoang tàn, một tiếng lại một tiếng, đem trái tim hắn nặng nề.

Nghe xong, Minh Phong không nói một lời, nhìn sợi tóc bạch kim dưới ánh mặt trời càng thêm trắng, không bao lâu sau, mới mở miệng.”Quốc sư, tất cả đều không phải lỗi của ngươi.”

Đúng vậy, sao tất cả đều là lỗi của hắn được, hắn không nhớ mình từng yêu một cô gái, hắn quên mất, cho nên đả thương nàng, hại nàng, cuối cùng hắn bị trừng phạt, cuối cùng…vĩnh viễn mất đi nàng.

“Như vậy tất cả là lỗi của ai?” Tiêu Thanh Hàn hỏi ngược lại, hỏi mình hay hỏi người khác, mà người khác…trừ Minh Phong ra, còn có một người .

Lúc này, cách đó không xa, một bóng lưng áo đen rơi vào trong mắt hai người.

Khóe miệng Tiêu Thanh Hàn đột nhiên từ từ nâng lên, khẽ cúi đầu, đáy mắt vung lên một phần ánh sáng tà mị xa lạ.