Vân Long Phá Nguyệt

Chương 134




Một quả thủy tinh châu kỳ quái vây quanh thanh hàn quốc sư và cô gái trong ngực hắn không ngừng chuyển, cũng không ngừng lóe ánh sáng kinh dị, trong lúc bất chợt, ánh sáng càng ngày càng sáng. Cho đến khi không thấy rõ hai người.

“Không!” Minh Phong lần nữa lao lên, lại bị bắn trở về. . . . . .

Gió càng lúc càng lớn, trong khoảnh khắc này mọi người đều không thể mở mắt.

Tiêu Thanh Hàn ánh mắt lạnh lùng như trước, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng o o. Bạch y không ngừng bay lên. sợi tóc hai người cuốn lên, sau đó rơi xuống, hắn cảm giác ý thức của mình đang từ từ biến mất, hơn nữa thân thể hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể ôm thật chặt cô gái trong lòng, mặc cho bóng tối đoạt đi ý thức hai người.

Gió ngừng, mây tan. . . . . .

Trên trời đất tất cả trở lại như xưa, chỉ trừ nam nhân tuyệt mĩ đứng ở giữa.

Thanh hàn quốc sư cùng cô gái kia, biến mất. .

tròng mắt Thư Dao dưới khăn che mặt cười đến híp lại một đường.

“Cửu đệ. . . . . .” Tiêu Cẩn Du bi thống hét lớn một tiếng, trong tay còn cầm một con Hồ ly đầy máu, ngơ ngác nhìn chỗ Tiêu Thanh Hàn đứng hồi nãy, hắn không thể tin được, Cửu đệ lại biến mất vô tung vô tích, hơn nữa lại biến mất trước mặt của hắn.

Đây rốt cuộc thế nào. . . . . .

Lê Hân cũng lăng lăng ngồi trên lưng ngựa,cung tên trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất. “bang” một tiếng, phá vỡ tâm hồn của hắn, hắn không dám tin, Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược cứ như vậy mà biến mất. . . . . . Vô duyên vô cớ, biến mất. . . . . .

Thư Tuấn ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn Thư Dao, miệng của hai người cùng cong lên kỳ dị.

Bên trong ngự thư phòng, Tiêu Cẩn Du ngồi trên ghế vàng, thần sắc bi thống, Lê Hân lạnh nhạt trầm mặt, áo đen lại càng toát thêm vẻ nặng nề, mà Minh Phong thì tựa vào tường, Hồng Y dính đầy bụi bậm, không nói một lời.

Bên trong ngự thư phòng ánh nến khẽ lay động, đè nén không khí quấn quanh ba người, làm cho bọn họ hô hấp khó khăn.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tiêu Cẩn Du đỡ lấy thân thể, hỏi.

Minh Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút xám trắng, “Ta không biết, khi đó nghe Vân Tâm Nhực hô một tiếng cẩn thận, sau đó thấy nàng chạy về phía Thanh Hàn, chuyện về sau các ngươi đều thấy được, không biết hạt châu gì lượn quanh bên cạnh họ, hơn nữa ta lại bị một lực lượng kỳ quái đánh văng ra. Căn bản không thể gần lại bọn họ được. . . . . .”

Nói xong, hắn dùng sức đánh lên tường, trên tường lưu lại một vết máu, khớp xương ngón tay trắng bệch rỉ ra tia máu, im lặng chảy tới cổ tay.

Hắn thật vô dụng, nếu như hắn không mang Tiểu Nhược Nhược đi. Nếu như lúc đó hắn có thể lên được, nếu như hắn có thể sớm phát hiện có cái gì đó không đúng, nhưng thời gian lại không bao giờ quay lại.

Đến cuối cùng hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn của bọn họ biến mất trước mắt mình, sống chết không rõ. . . . . .

“Được rồi, Minh Phong, bây giờ không phải là lúc hối hận.” Tiêu Cẩn Du ngăn Minh Phong lại, Thanh Hàn là đệ đệ hắn yêu thương nhất, so với ai thì hắn cũng lo lắng gấp gáp hơn cả, nhưng hắn là hoàng đế, phải cực kì tỉnh táo.

Hắn hỏi Lê Hân: “Hân, ngươi thấy thế nào.”

Lê Hân đứng thẳng thân thể, hồi tưởng lại tất cả chuyện phát sinh, hắn, hoàng thượng cùng Thư Tuấn thái tử săn thú trở lại, thì nhìn thấy ánh sáng chói mắt, bọn họ ra roi thúc ngựa chạy trở về, nhìn Tiêu Thanh Hàn và Vân Tâm Nhược biến mất, khi đó bọn họ bị kinh hãi cái gì cũng không suy nghĩ, nhưng bây giờ trở về mới nhớ tới, bọn họ có phải hay không bỏ quên cái gì?

Nếu như khi đó chỉ có Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược bị ánh sáng vây quanh thì sao Thư Dao ở sát bên cạnh lại không có việc gì? Lúc ấy đứng bên cạnh Thanh Hàn cũng chỉ có Thư Dao. Như vậy Vân Tâm Nhược nhìn thấy cái gì đấy mới nhào tới, cho nên, có một loại khả năng. . . . . .