Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 8: Lịch Kiếp Năm Trăm Năm Trước




Nhân giới, tại đỉnh Nguyệt Ninh một mảng tuyết trắng lúc này xuất hiện một bóng người. Vô Trần xõa tóc đi lại xung quanh đỉnh núi như tìm kiếm gì đó, qua một lúc lại thấy hắn mở cửa sắt lớn ẩn tàng sau khối núi đá bám đầy rêu phong rồi đi vào bên trong.

Bên trong tối đen như mực, một mùi ẩm ướt, hôi tanh bốc lên trong không khí làm hắn nhíu mày.

"Ma Tôn, dạo này ngươi vẫn khỏe chứ." Vô Trần tựa người vào tường đá, đôi mắt tỏa ra ánh sáng tà mị lập lòe khiến người khác rùng mình.

Trước mặt hắn là một người ngồi trên bệ đá, xung quanh là băng tuyết bao phủ. Người kia nghe lời nói của Vô Trần liền mở mắt, lập tức trên người hắn xuất hiện kim xích bao phủ bởi trận văn phức tạp đánh thẳng vào nguyên thần của hắn, đau đớn vì nguyên thần bị thương vô cùng khổ sở. Ma Tôn Diêu Mặc ngẩng đầu cười gằn, ánh mắt hắn hung ác nhưng ngập tràn đắc ý.

"Thần Quân lại đến thăm ta ư? Ta ở chỗ này vẫn khỏe lắm."

Vô Trần ngồi xuống mặt đất cách hồ băng vài trượng, Thiên Địa Hỏa Linh Kiếm trong tay xuất hiện chống trên mặt đất. Gương mặt yêu mị của Vô Trần chỉ hơi nhếch lên, hiển nhiên không để lời nói của Ma Tôn khiêu khích mình.

"Ma Tôn, ta đến đây để nói cho ngươi biết, ta sắp tìm được nàng rồi."

Ma Tôn cười khẩy, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vô Trần, nói.
Loading...

"Thần Quân, à không đúng, Ma Thần của ta. Ngươi đã nhập ma, nàng ta cũng đã biến mất khỏi thiên địa rồi. Ngươi nên trở về Ma tộc của ta, thay ta lãnh đạo chúng ma giết lên Thiên tộc thống trị tam giới mới đúng chứ. Nữ nhi tình trường đâu phải thứ mà ngươi quyến luyến, huống hồ ả ta vốn dĩ là một kẻ sắt đá." Ma Tôn mỉm cười nói.

Dứt lời, Vô Trần xuất hiện trước mặt hắn, kim xích rung lên toát ra ánh sáng màu vàng, trận văn phức tạp cũng đỏ chói mắt. Tức thì Ma Tôn Diêu Mặc cảm nhận được hồn phách của mình như bị nắm giữ, từng trận văn không ngừng đánh vào hồn phách khiến cho hắn gào thét đinh tai nhức óc. Ma huyết tràn từ cổ họng ra khỏi miệng đen tuyền, toàn thân trở nên lập lòe mờ ảo.

"Diêu Mặc, cho dù ta nhập ma cũng rất tỉnh táo đấy! Ta và nàng vốn dĩ chỉ là một kiếp tình ải, vượt qua nó tâm ma của ta sẽ được diệt trừ. Ngoan ngoãn ở đây chờ đợi đi, nếu ngươi quá phận, chúng ma tộc nhân của ngươi không tránh khỏi liên lụy đâu." Gương mặt Vô Trần biến đổi thất thường, lúc này đã trở về bộ dạng của một Chân Nhân tiên môn năm xưa.

Mày kiếm cương nghị, đôi mắt tràn ngập thần khí nhìn thấu linh hồn của kẻ khác, dung nhan nhất diện kinh hồng hiếm có thế gian, nhưng lại mang theo khí chất lạnh lùng, uy nghiêm bất khả xâm phạm. Khí tức bồi dưỡng năm trăm năm, vạn người kính ngưỡng khiến cho người khác cảm thấy thấp thoáng như một thượng thần trên Cửu Thiên Cung.

"Vô Trần, ngươi tưởng rằng chút phong ấn này của các ngươi có thể làm gì được ta sao? Sớm muộn gì ta cũng sẽ thoát khỏi đây..." Ánh mắt Diêu Mặc lập lòe.

Cánh cửa sắt trong vách núi đóng lại và biến mất. Ngoài trời tuyết bay ngập tràn, cánh hoa tử đằng màu tím nhạt lại lẫn vào trong tuyết rơi xuống mặt đất. Vô Trần trở về bộ dáng như người mất hồn, thê lương bước từng bước đến vách núi nơi Tình Phi rơi xuống. Hắn mang đàn cổ làm từ gỗ cây tử đằng năm đó, ở bên cạnh vách núi mà ngồi xuống.

Những lời Ma Tôn vừa nói với hắn đã làm tâm trí hắn dại đi. Trái tim hắn đau đớn như bị hàng ngàn vết kiếm cắt qua, từng chút giày vò hắn hai mươi năm. Lệ khí xung quanh u ám khiến cỏ cây không thể nào tươi tốt được.

"Ai oán tương phùng tức biệt ly, ai niệm duyên cạn lại tình thâm."

Một khúc đàn vang vọng khắp đỉnh Nguyệt Ninh lại cất lên giữa đất trời.

Đỉnh Nguyệt Ninh tuyết rơi hai mươi năm không ngừng, hai mươi năm hắn ngồi tại nơi này tâm thần rối loạn nhìn về vực sâu đầy lệ khí. Hai mươi năm hết nhảy xuống vực tìm kiếm hình bóng nàng rồi lại thương tích, hơi tàn sức kiệt đầy mình nằm giữa tuyết lạnh, áo bào màu trắng nhiễm màu máu đỏ, sẫm màu theo từng ấy thời gian.

Vô Trần rơi vào ma đạo vì nàng, phá hủy tu hành năm trăm năm, ngụp lặn luân hồi mãi không trở về chỉ chờ tìm được nàng. Lúc hắn tỉnh táo nhìn lại thân mình chỉ có đau lòng rơi nước mắt, lúc hắn tỉnh táo mới hiểu rằng nàng là tâm ma của mình.

Hắn cho rằng mình sớm đã không còn thất tình lục dục, sớm đã không còn để ý gì với loại tình cảm của phàm thế. Chỉ khi nàng xuất hiện, ngay từ đầu hắn đã không thể nào chống cự được số mệnh, cho rằng nàng là một hồi mộng nhưng lại biến thành cả đời không thể quên.

"Vô Trần, ngươi có thích hoa tử đằng không?" Nàng cười với hắn, con ngươi trong suốt chỉ có bóng hình của hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, im lặng không đáp. Nàng liền dùng thuật pháp hắn dạy, biến ra một đóa tử đằng màu tím, Vô Trần quay người lặng lẽ thi pháp lật tay một cái, cánh hoa tử đằng bay ngập trời trong gió. Nàng vui vẻ đến quên trời quên đất, đuổi bắt những cánh hoa tử đằng.

Rồi lại một năm đó chiến sự Yêu tộc và Nhân tộc nổ ra. Là Tình Phi nhưng lại không phải không có tình, nàng từ trong thành trì Yêu tộc cứu bằng hữu của mình ra, thương tích muốn đoạt mạng vẫn không có nửa câu than vãn.

Nàng chỉ hướng về phía hắn nhìn tựa như chất vấn rằng tại sao hắn không giúp nàng? Hắn trơ mắt nhìn một thân đỏ máu lặng lẽ biến mất sau màn đêm ấy.

Vô Trần hắn không hiểu nhân tình, hắn tức giận khi nàng muốn hắn đi cứu người đó, lại càng tức giận khi nàng tự ý đi vào trận địa nguy hiểm của Yêu tộc để cứu người đó. Hắn tức giận, hắn bỏ mặc nàng sống chết. Từ lúc đó, tâm thần hắn đã lay động.

Hai năm chiến sự liên tiếp, Tình Phi vô tình với hắn, biến mất cùng người đó, không còn quấy rầy hay nhiễu loạn hắn. Đỉnh Nguyệt Ninh hơn hai trăm nghìn đệ tử tiên đạo cùng Vô Trần Chân nhân đánh lùi Yêu tộc xâm phạm, trong khói lửa hắn chợt thấy bóng hình nàng xuất hiện. Cũng vì một khắc thất thần ấy mà hắn bị người ám toán trọng thương suýt mất mạng.

Sau đó, thế hệ sau của Thượng Cổ Ma Tôn – Thiềm Xuyên – xuất hiện, hắn là mầm mống được Thiềm Xuyên để lại sau trận Chiến Loạn thời xa xưa ấy, cũng chính là Diêu Mặc hiện tại đang bị giam giữ và phong ấn trên đỉnh Nguyệt Ninh. Năm đó, Yêu tộc dưới sự xúi giục của hắn mà cùng với Nhân tộc trở mặt thành thù, khói lửa nhiều năm.

Chiến sự dẹp yên, Vô Trần trở về đỉnh Nguyệt Ninh của hắn làm Chân nhân cao cao tại thượng, làm tiên nhân không nhiễm bụi trần, tu luyện ngày qua ngày cho đến khi hắn nghe được tin nàng.

"Sư tôn, Tình Phi sư muội cùng tên yêu tộc đó ở tại vùng Giang Nam!" Đệ tử của hắn mang đến cho hắn một tin tức làm tâm cảnh hắn không ngừng bị chấn động.

Vô Trần phun ra ngụm máu, tiếng đàn cũng dừng lại. Từ trong hồi ức thoát ra, hắn chỉ thấy tuyết đã ngừng rơi, xung quanh tĩnh mịch thê lương. Hắn cười, ngửa đầu mà cười. Một khúc loạn đàn lại cất lên réo rắt, đau đớn, bi ai, hối hận truyền thấu trời xanh.

Phù Thế đạp mây mà đi, hắn trầm mặc không nói một lời khiến cho Trường Hạ càng thêm lo lắng.

"Thần Quân, Cung chủ nhà ta không sao chứ?"

"Lần lịch kiếp này chỉ sợ có người động tay động chân. Ta phải đi gặp Ti Mệnh hỏi lại cho rõ. Ngươi có nhìn thấy dáng vẻ nữ tử trong hồi ức của hắn không? Có nghe được tên nàng không?" Phù Thế gấp gáp nói.

"Hình như nàng rất quen mắt, tên nàng là Tình Phi..." Trường Hạ nhỏ giọng đáp.

"Tình phi đoạn, nan thành đạo! Tình Phi Quân của Cung Thần Nông từng ở giữa chúng tiên muốn theo đuổi nàng nói câu ấy. Tình không cắt, khó thành đạo. Thật mỉa mai, nàng đoạn tình, đoạn đến nỗi không thể trở về lại thiên cung." Phù Thế cười đầy ý vị.

"Người nói vị Tình Phi kia chính là Tình Phi thượng thần lịch kiếp thành?" Trường Hạ không nhịn được trợn mắt lớn.

Phù Thế không đáp lời, hắn phất tay, thân hình của cả hai biến mất sau tầng mây.

Năm trăm năm trước, Thượng thần Vô Trần Thần Quân hạ phàm lịch kiếp, trùng hợp Tình Phi Quân - Chiến thần chí tôn vô thượng - cũng hạ phàm.