Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 15: Ký Ức Của A Ngưng




Tình Phi giật mình mở mắt, đập vào mắt nàng là tấm màn mỏng trên trần nhà rũ xuống. Thân thể như bị chém qua không ít lần tê rần. Cũng phải, nàng bị lôi điện giáng xuống chưa chết là may.

Tình Phi nằm trên giường bất động, khi đó là nàng đang đứng giữa vây công của tiên môn, bạo kích ra sát chiêu liều mạng. nhưng không ngờ nửa đường bị rơi vào hôn mê đến giờ mới tỉnh lại. Nàng cảm thấy nguyên khí trên người có một loại khí tức tồn tại cổ xưa chưa từng có, thêm với hai đoạn ký ức dung nạp khiến nàng không biết rõ đâu mới thực là chính mình.

Lúc này, Sở Nhiên mang thuốc vào trong phòng. Vừa nhìn thấy thiếu niên này nàng lại có cảm giác muốn đánh đầu hắn, chôn xuống đất, loại căm ghét tức giận này cũng không phải kiểu thù hận thê lương lúc trước. Chớp chớp hai mắt, nàng nhìn gương mặt kia có mấy phần thân quen.

"Tiểu nương tử, là ta cứu nàng ra..."

"Cốp."

Sở Nhiên bị gậy gỗ mai gõ đầu đau nhói, vội vã đặt lọ thuốc lên bàn ôm đầu xoa xoa. Sau lưng hắn xuất hiện một nam tử trung niên, hàng lông mày bạc trắng dài đến trước ngực, râu cũng để dài đến thắt lưng, dáng đi có chút khập khiễng, thân hình gầy nhỏ. Nhưng trong hốc mắt không hề có tròng, chỉ có hố sâu đen ngòm dọa người vô cùng, lão như nhìn vô định vào hư không khiến Tình Phi thầm giật mình.

"Tiểu cô nương, ngươi tỉnh rồi." Hắn vậy mà chậm rãi bước đến bên giường không chút trở ngại, hướng về phía nàng mỉm cười hiền lành nói.

Tình Phi chớp chớp mi mắt định đáp lời như thấy cổ họng khô khốc liền ngậm lại. Lão nhân mù này không ngờ có thể cách không lấy vật lấy ra một bình nước ấm, rót một ly đưa đến bên miệng cho nàng.

Tình Phi uống nước xong bèn cảm ơn lão nhân mù đã chiếu cố cho nàng sau đó lại nhìn đôi ông cháu này định bụng hỏi thăm.

"Tiểu Ngư, lấy cái ghế lại đây cho ta." Lão nhân mù dùng gậy gỗ mai chọt chọt trên người hắn.

Sở Nhiên lui ra phòng ngoài nâng một cái ghế gỗ đi vào trong kê sau lưng sư tôn của hắn, sau đó dìu hắn ngồi xuống vững vàng, lúc này mới hướng đến Tình Phi cười hề hề nói.
Loading...


"A Ngưng đệ đệ, lâu lắm không gặp." Sở Nhiên cười chói mắt.

Trong lòng Tình Phi như có vật gì rơi xuống, nàng từng được Mạnh lão đầu kể qua vụ việc phản đồ của Nguyệt Thần Môn, hai phản đồ đó một là nữ tử phẫn nam trang tên A Ngưng, một là thiếu niên tên Sở Nhiên. Sở Nhiên vứt nàng trong địa cung, khiến nàng lâm vào tuyệt cảnh, bị bắt lại đưa đến Hình Đài chịu một trăm đạo thần thương trên người, nửa sống nửa chết.

"Hay cho một tên Sở Nhiên." Khí tức âm trầm trên người Tình Phi bộc phát đánh đến trước mặt Sở Nhiên khiến hắn trở tay không kịp bị đánh văng ra ngoài cửa, bụi đất bay đầy, mặt mũi lem luốc khó coi.

"A Ngưng đệ... Muội muội, sao ngươi ra tay ác thế?"

"Chưa giết chết ngươi là may." Giọng của lão nhân mù truyền ra có phần hưng phấn giễu cợt, hắn rất vui khi thấy đồ tôn của mình bị đánh, trong lòng khoái trá cười thầm một hồi.

"Ta không phải A Ngưng, nàng đã chết." Tình Phi lạnh lùng nói.

Sở Nhiên nằm ở thềm cửa ngóc đầu khó hiểu, nàng nói nàng không phải A Ngưng? Nhưng gương mặt này trừ bỏ có chút lạnh lùng khác hẳn ngu ngơ lúc trước thì đúng là nàng mà?

"Không phải A Ngưng?" Lão nhân mù nhíu mày, nghi hoặc.

"Là ta đoạt xá thân thể của nàng sống dậy."

"Cái gì?" Sở Nhiên lao vút vào phòng trợn mắt hỏi. Lão nhân mù cũng đồng thời kích động, cả hai đồng thanh quát lên.

Sở Nhiên trầm mặc nhìn vị "đệ đệ" thân thiết của mình. Việc nàng là con gái hắn đã biết từ lúc lên kế hoạch giết trưởng lão của Nguyệt Thần Môn rồi. "Đệ đệ" bây giờ lại nói với hắn rằng nàng đoạt thân xác sống lại. Cũng có nghĩa là hắn thật sự hại chết "đệ đệ" A Ngưng của hắn.

Sở Nhiên mím môi, lòng dâng lên một cỗ áy náy không nói nên lời. Trong tông môn, tuy nàng có chút ngốc nghếch ngờ nghệch, thần trí khiếm khuyết nhưng lại thật lòng đối đãi với hắn, mà hắn lại lợi dụng nàng để thoát thân, lợi dụng nàng trong kế hoạch của hắn.

Lão nhân mù ngồi trên ghế suy tư, không gian một mảnh tĩnh lặng ngột ngạt khiến ba người có chút gượng gạo.

Tình Phi ngồi yên, trong đầu nàng có vô số thông tin từ ký ức của "A Ngưng" tràn vào. Càng lúc, sắc mặt nàng càng khó coi.

A Ngưng - chủ thân thể này là một cô gái có vấn đề về trí tuệ, lúc nhỏ được Nguyệt Thần Môn cứu đem về, ở dưới một ngoại môn trưởng lão dạy dỗ. Mà vì khiếm khuyết này khiến tu vi nàng không cách nào tinh tiến được, vẫn luôn dừng lại ở tầng thứ hai sơ khai tu luyện. Còn Sở Nhiên trước mặt kia trong ký ức của "A Ngưng" là một tiểu ca ca hài hước hay chọc nàng cười, chơi với nàng, dỗ dành nàng, cũng là người nàng tin tưởng.

Nhưng một khắc bị bắt lại dưới địa môn, "A Ngưng" nhận ra mình bị hắn lừa nên vô cùng tức giận, căm ghét cái tên Sở Nhiên này.

"Sở Nhiên, ngươi đúng là đồ cặn bã." Tình Phi quét ánh mắt bừng bừng nộ khí về phía người nọ.

Sở Nhiên cúi đầu, mơ hồ tức giận không thôi. Nếu đúng như nàng ta nói, hiện tại nàng ta không phải là "đệ đệ" tốt của hắn, cớ gì lại mắng chửi hắn? Sở Nhiên nghĩ đoạn liền ngẩng đầu, trừng mắt với Tình Phi ngồi trên giường.

"Ngươi đoạt xác bằng hữu ta, còn dám mắng ta?"

"Nếu không phải vì ngươi, nàng cũng không bị ta đoạt xác." Tình Phi tức giận cười lạnh đáp.


Sở Nhiên cứng họng không nói nên lời, đúng là chuyện này cũng có phần của hắn. Là hắn lợi dụng người tốt, kéo nàng vào vũng nước đục này.

"Tiểu Ngư, ngươi có muốn nói chuyện với A Ngưng không?" Lão nhân mù đột nhiên hỏi.

Sở Nhiên cùng Tình Phi tròn mắt nhìn nhau, còn có thể nói chuyện với người đã chết?

"Muốn." Sở Nhiên gật đầu.

"Được, ta sẽ chiêu hồn nàng. Ngươi đi vào phòng tay lấy tay nải đến đây." Lão nhân mù sai bảo Sở Nhiên đi ra ngoài.

"A Ngưng cô nương. Là ta dạy đồ tôn không nghiêm, để cô uổng một mạng..." Lão nhân mù hơi cúi người thi lễ với Tình Phi.

Nàng vội vã muốn đỡ lấy lão nhân mù nhưng thân vẫn còn trên giường, tứ chi có chút bủn rủn không làm gì được.

Lão nhân mù vuốt chòm râu bạc dài của hắn, hốc mắt không có tròng vậy mà nhìn chằm chằm lên mặt Tình Phi. Ngón tay của lão nhân mù điểm nhẹ một cái trên mi tâm nàng, Tình Phi liền có cảm giác có một tia khí lực chui vào bên trong thần thức của mình.

"Quả nhiên là vậy."

"A Ngưng là một đứa trẻ khiếm khuyết về trí tuệ, thần thức không đầy đủ. Con người có đủ ba hồn bảy phách và nguyên hồn thần thức. A Ngưng cô nương từ nhỏ chỉ có hai hồn và ba phách nhưng lại bị phong ấn. Nguyên hồn thần thức chủ thể của A Ngưng đã hư thoát ở thời điểm chịu trừng phạt trên Hình Đài. Mà trùng hợp là Tiểu Ngư lại dùng bí pháp đem nguyên khí cùng một tia nguyên hồn của hắn tạo ra một đường sinh cơ cho thân thể A Ngưng. Thiên thời địa lợi xảy ra, đem nguyên hồn thần thức của cô nương từ nơi khác dung nạp vào. Cho nên, nói là đoạt xá cũng không hẳn là chính xác." Lão nhân mù rành mạch nói.

Tình Phi có chút khó hiểu nhíu mày, vậy ba phách bị phong ấn và đan điền kinh mạch bị phong bế cản trở tu luyện của nàng thì sao? Mà hiện tại, ba phách đã phá phong ấn dung nạp vào nguyên hồn thần thức của nàng, khiến cho nàng có được hai luồng ký ức kỳ quái, một là của A Ngưng, hai là của nữ tử cùng tên với nàng - Tình Phi.

"Nguyên hồn của ta đã dung nạp với hai hồn ba phách... Nhưng ta có chút không hiểu, ký ức trên người A Ngưng có chút rối loạn." Dường như có liên hệ gì đó với ba phách mang theo ký ức của nữ tử kia.

"Chuyện này của cô nương có chút phức tạp, lão nhân chỉ chạm được mặt bên trên của nó, không cách nào tiến sâu thêm được nữa. Chuyện đó e rằng phải do cô nương tự tìm hiểu. Nhưng nếu như vậy thì thực sự A Ngưng cũng là cô nương, cô nương cũng là A Ngưng." Lão nhân mù lắc đầu, không nhanh không chậm đáp.

"A Ngưng có phải là kiếp trước?" Tình Phi buộc miệng nói.

"Kiếp trước? Không phải, không hẳn. Cô nương, vừa rồi cô nương có nói ký ức của A Ngưng rối loạn? Có lẽ, đó mới là mấu chốt."

Tình Phi cảm thấy đầu mình to ra một vòng. Với kinh nghiệm viết lách của mình, nàng vẫn chưa hề nghĩ qua loại chuyện kỳ quái này. Càng không rõ cái gì mà nguyên hồn chủ thể, ba phách phong ấn.

Đợi đã, tại sao chỉ có ba phách? Con người hoàn chỉnh chẳng phải đầy đủ ba hồn bảy phách hay sao?

Lúc này Sở Nhiên đem tay nải đi vào phòng, hắn nâng một chiếc bàn đặt trước mặt lão nhân mù, cẩn thận đặt từng thứ trong tay nải ra. Trên bàn bày biện một lư hương, một chiếc chuông đồng, bốn đạo lá cờ màu đen đỏ, còn có chu sa nước, một cây bút lông.

"Sư tôn, người có thể bắt đầu." Sở Nhiên chờ mong nói.