Vạn Kiếp Yêu

Chương 20: Trời Tuyết




Thanh Ương biết mình đã không phải người của Càn Khôn cửu giới, vì thế nàng

không hiểu nếu mang thai rồi thì đứa bé có phải là người của thế gian

này hay không, thế là nàng tâm tình phức tạp cùng Kỳ Hoa đi một chuyến

tới Tây Thiên, bái kiến Phật Tổ.



Kỳ Hoa đứng chờ ở bên ngoài, Thanh Ương cùng Phật Tổ ngồi bên ao sen nói chuyện.



Biết những điều nàng lo lắng về con không xảy ra, nàng mới bình tĩnh

lại, có phải là người của Càn Khôn cửu giới hay không Phật Tổ không nói, có lẽ là do Phật Tổ không thể tiết lộ tiên cơ, cho nên Thanh Ương cũng không hỏi nữa, chỉ cần có thể bình an sinh hạ là được rồi, mỗi người

đều có cuộc sống riêng của mình, tương lai của con cũng phải tùy vào vận mệnh của nó.



Muốn biết cũng đã biết, nàng đang định đứng lên thì nhìn thấy gốc đào

nhỏ sau viện của Phật Tổ, động tác của nàng dừng một chút, thậm chí là

có phần cứng ngắc, qua một lúc mới nói: "Hoa bắt đầu rơi rồi..."



Đào Hề là tình chướng của Phật tổ, mặc dù lúc trước bị Kỳ Hoa dùng vạn

vật sơ sinh chi thủy ngưng luyện thành cây, nhưng chỉ cần Phật Tổ bất

tử, nàng sẽ vĩnh viễn sinh tồn. Vậy mà hôm nay, nàng lại thấy gốc cây

vạn năm không chết kia bắt đầu héo úa.



Người trước mặt ngàn vạn năm qua đã đối mặt với không ít ôn hòa, từ

bi, thương hại. Hắn khẽ gật đầu, giọng nói có sức mạnh khiến người ta

bình tâm lại: "Hoa nở hoa tàn là bốn mùa thay đổi, trên đời này không có sự sống nào là vĩnh hằng cả."



"... Như ta vậy." Lời vừa nói ra mới nhớ tới chuyện nàng đã không còn

là một sinh vật trên đời nữa, Thanh Ương có chút không cam lòng, không

biết là vì nữ tử cố chấp kia hay là vì người trước mặt, "Nhưng nàng

không nên chết..."



"Chuyện xảy ra tức là nghiệp, thế nhân trên đời vẫn chấp niệm không nên, không thể cũng là dĩ nhiên."



Thanh Ương không muốn nghe những điều này, nàng nhìn thẳng vào Phật Tổ, hỏi: "Người muốn chết không?"



Phật Tổ sững sờ, nửa khắc sau mới đáp: "Không."



"Thế tại sao nàng ấy lại thế?"



Rất lâu sau Phật tổ không đáp.



Ao sen yên tĩnh không một tiếng động, lá sen xanh khổng lồ tỏa ra trên

mặt nước, nằm như bất động, ngay cả mấy con cá hoạt bát bơi lội dưới

nước cũng lặng yên. Cánh hoa đào diễm lệ rơi xuống trên mặt nước, tạo

thành một gợn sóng nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Khi Thanh Ương cứ tưởng

Phật tổ sẽ không nói nữa thì hắn lại trả lời: "Chướng do lòng sinh ra,

lòng chết thì chướng diệt."



Trong ao sen yên tĩnh một vùng, càng yên lặng hơn cả trước kia, thậm chí Thanh Ương còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, cũng nghe được

từng tiếng vang rất nhỏ khi hoa đào rơi khỏi cành, rất nhẹ rất nhẹ,

không có dấu hiệu nào báo trước —— "Tách", giống như có người bẻ gẫy,

cũng giống như vặn cổ giết người, nhẹ nhàng mà yên tĩnh, có lẽ nàng đã

sớm biết rồi, tử lúc khóe miệng đó mang theo cười, nụ cười kia giống như đang nói —— À, ta vẫn chờ thời khắc này đây.



Thanh Ương mở miệng, giọng nói vừa khàn vừa thấp, nàng nhẹ nhàng lau vệt nước trên mu bàn tay: "Thế thì chúc mừng Phật tổ."



Nữ tử đứng dậy rời đi, gió bỗng nổi lên, tay áo nàng tung bay, giống

như che khuất thiên quang. Cánh hoa đào bay lả tả theo làn gió, rơi

xuống thân người bên ao sen, cánh hoa đào mềm mại nằm trên người nam tử, như thể đang nói với người rằng—— À, ta được chết trong ngực chàng rồi.



Nếu như chướng của hắn lúc này mới chết, vậy thì mấy trăm ngàn năm

trước không buồn không vui vô tình như vậy là để giày vò ai. Đào Hề chết có phải là hi vọng giải thoát cho hắn không.



Thanh Ương rời khỏi ao sen, Kỳ Hoa đang quay lưng về phía nàng đứng

dưới gốc bồ đề, cây bồ đề cành lá xum xuê, xanh ngắt một màu, từng chồi

nụ bừng bừng như sinh mệnh mạnh mẽ giữa thế gian. Ngay lúc nàng vừa

bước ra, người đang quay lưng liền quay lại, ánh mắt dịu dàng như nước,



một mảnh tình thâm, tay áo ở bên lung lay hình gợn sóng.



"Chúng ta đi núi Phượng Hoàng nhé, có được không?"



"Được."



Ngàn vạn năm qua, dù nàng nói gì, nàng muốn làm gì, câu trả lời của

hắn mãi mãi vẫn là chữ "được", ở bên nhau, vui vẻ là nàng, đau khổ là

hắn. Mỗi lần hắn trả lời "được" đều như thể gửi hết mọi ôn nhu.



Đời này, dù nàng có muốn làm gì cũng không phải sợ, chỉ cần ta còn sống, không ai có thể ngăn cản nàng.



Núi Phượng Hoàng.



Huyền Sắc ngày xưa vẫn lạnh lùng cứng cỏi giờ lại vô cùng quyến rũ dịu dàng. Trong lòng Thanh Ương cũng nhẹ nhàng hẳn đi.



Nam tử bên cạnh nàng mặt mày cũng lạnh lùng cứng cỏi không khác gì Huyền Sắc trước kia, như kiểu thế gian này không có thứ gì có thể khiến cho

hắn dịu dàng chờ đợi, nhưng rồi không phải vậy —— khi mắt hắn rơi xuống

nữ tử bên cạnh, ừ, mỗi một nam tử đều sẽ có lúc ánh mắt dịu dàng như

thế, khi nhìn nữ tử mình thương.



"Lạc Tần." Giọng nói có chút run run, Huyền Sắc thanh thanh cổ họng, nở nụ cười, lẳng lặng nhìn nàng.



"Ta biết." Thanh Ương đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.



Nhưng năm tháng nàng và Kỳ Hoa dây dưa không có một ai như Huyền Sắc,

vẫn luôn theo sát, ở bên nàng từ đời này qua đời tiếp, đời này lại đến

đời sau, nàng ấy vẫn ở bên nhìn thấy hết thảy kiếp người. Ở nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng là vô ngần tuyệt vọng, cũng là tâm tình quấn quýt

yêu thương, chỉ e một mình Huyền Sắc mới hiểu rõ.



Vì cứu mình một mạng, nàng ấy bỏ cả ngàn năm bên cạnh một người cố

chấp như nàng. Nàng ấy hi vọng nàng có thể tìm ralối thoát, nàng ấy

ngóng trông nàng, nàng biết hết.



Ân tình này, Thanh Ương nàng không thể nào quên được.



"Lên núi thôi." Ninh Hoàng nhìn tiểu thê tử của mình nước mắt lưng tròng thì có vẻ khá buồn lòng, hắn kéo người kia lại, cau mày nói: "Thầy

thuốc đã nói phải tránh vui mừng giận dữ, nàng có nghe không thế?"



Huyền Sắc liếc mắt sang rồi lầm bầm nói: "Nếu chàng không mắng ta, thì sao ta phải giận chứ?"



Ninh Hoàng thấy trán mình đau nhức nhối.



Kỳ Hoa nở nụ cười, sửa lại áo choàng Thanh Ương một chút rồi nói: "Đi

đi." Nam tử trầm ổn nắm chặt tay người kia, mười ngón giao nhau, ấm áp mà tin cậy.



Bốn người đạp lên ánh trăng chậm rãi bước vào trong núi, vốn có thể

dùng phép biến đi trong nháy mắt nhưng họ lại lựa chọn kiểu tản bộ này,

Thanh Ương và Huyền Sắc đi phía trước, Kỳ Hoa và Ninh Hoàng theo phía


sau. Người phía trước nhỏ giọng nói liên miên, người phía sau trầm mặc

không nói gì, bầu không khí đó hòa hợp không nói nên lời.



Đương nhiên, cách phối hợp trong yên tĩnh là để chỉ hai người không nói gì đang bước phía sau——



"Năm nay hoa trên núi Phượng Hoàng không biết vì sao đột nhiên lại lùi

hoa kỳ sau nửa tháng, thuỷ thần có nghe nói không?" Người mặc áo bào

rộng màu vàng bên trái nói.



"Có nghe." Nam tử bạch y bên phải đáp.



"Có biết nguyên nhân không?"



"Ninh Hoàng thượng tiên vừa nói không biết vì sao mà, có lẽ là không có lý do".





"Ta vốn tưởng thuỷ thần giữ nước cửu giới, hiểu rõ linh tính của vạn

vật, nguyên nhân của việc này chắc phải biết chứ." Nói xong lại khẽ liếc mắt nhìn hắn.



Kỳ Hoa cười, không đáp mà hỏi tiếp: "Nghe nói tiên giới bây giờ có nhiều nơi xảy ra nạn mối, là thật sao?"



Ninh Hoàng im lặng, như thể hiểu ra điều gì, hắn đáp: "Ở tây nam, bắc lâm và đông nam cũng như thế, tương đối nghiêm trọng."



Kỳ Hoa gật gù không nói nữa.



Đàn mối vẫn hay sinh trưởng vào giai đoạn hoa kỳ mỗi năm, cứ năm trăm

năm lại có một đợt tàn phá hoa nặng nề, đàn mối khổng lồ với sức phá hủy kinh người, mỗi lần như thế thiên đình đều phải huy động lực lượng đi

giết sạch, nhưng khả năng sinh sản của bọn chúng rất mạnh, bởi thế hiệu

quả cũng không cao.



Nếu theo đúng hạn thì đại dịch mối lần trước xảy ra mới được bốn trăm

năm, cho nên khi năm nay diễn ra sớm trước một trăm năm, nhiều nơi mới

tổn thất nặng nề đến thế.



Mà hoa kỳ ở núi Phượng Hoàng không biết vì sao lại lùi mất nửa tháng,

vừa lúc nạn dịch xảy ra —— nghĩ tới đây Ninh Hoàng hít sâu một hơi, nếu

lúc đó Kỳ Hoa không tự ý hành động, có lẽ lần này núi Phượng Hoàng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này. Hắn luyện kim hoa đan, đế vương hoa trong

đất Phượng Hoàng là một vị thuốc không thể thiếu, nếu dính phải kiếp nạn này, Kim Hoa đan nhất định sẽ không luyện được.



Mà Kim Hoa đan là để cho Huyền Sắc uống. Nếu lúc sinh Huyền Sắc không có nó, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.



Còn về phần tại sao, thì cũng bắt nguồn từ thân phận của hai người——

Ninh Hoàng là chim thần Phượng Hoàng thượng cổ, mà Huyền Sắc chỉ là một

con chim đen hết sức bình thường trong cửu giới, trong bụng nàng lại là

một con Phượng Hoàng con, từ nhỏ đã thần lực phi phàm, với tu vi bình

thường của Huyền Sắc, nếu muốn chống cự được thần lực bùng nổ của Phượng Hoàng con lúc sinh ra đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Mà cả đời mỗi một

con Phượng Hoàng chỉ có thể dùng tâm đầu huyết luyện được bảy viên Kim

Hoa đan, người uống Kim Hoa đan rồi cũng sẽ được Phượng Hoàng hỗ trợ,

hiểu hết ngôn ngữ của loài chim, tu vi cũng tăng nhanh vượt bậc. Đối với Huyền Sắc mà nói, hiểu ngôn ngữ của chim chóc hay tu vi tăng cao không

quan trọng, mong muốn hàng đầu đó là —— được Phượng Hoàng hỗ trợ. Chỉ có Kim Hoa đan mới có thể giúp nàng thuận lợi sinh tiểu Phượng Hoàng. Đây

cũng là nguyên nhân Ninh Hoàng coi trọng hoa kỳ ở núi Phượng Hoàng năm

nay như thế. Cũng may chỉ là trễ nửa tháng, thời gian luyện chế Kim Hoa

đan vẫn còn kịp.



"Đa tạ."



Kỳ Hoa cười nói: "Huynh không cần cám ơn ta, ta không phải giúp huynh."



Ninh Hoàng nhíu mày.



"Luyện nhiều thêm một viên."



Ninh Hoàng đen mặt —— ngươi tưởng đan này luyện dễ lắm chắc, muốn luyện

là luyện à? Máu của lão tử mà không tốn tiền sao? Hừ, mà tiền cái gì,

mãu của lão tử cũng không đo được bằng tiền?



Kỳ Hoa nhìn hai người đang nói chuyện phía trước, ý cười trên mặt dần

ngừng lại, nói: "Cây đào bên người Phật tổ bắt đầu rụng hoa rồi."



Ninh Hoàng ngừng thở, sắc mặt nghiêm túc hẳn: "Từ lúc nào?"



"Ba ngày trước. Ta và Lạc Lạc có sang Tây Thiên một lần, vô tình nhìn thấy."



"Ở Đông Hải có động tĩnh gì không?"



Kỳ Hoa lắc đầu.





Ninh Hoàng cau mày không nói nữa, qua một lúc mới hỏi: "Huynh muốn cho Thanh Ương uống sao?"



Kỳ Hoa gật đầu: "Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì."



Ninh Hoàng thở dài: "Thuận theo tự nhiên thôi."



Kỳ Hoa nở nụ cười: "Vạn vật sinh ra từ nhật nguyệt thủy thổ, sinh là tự nhiên, chúng ta cũng là tự nhiên."



Ánh mắt nam tử kia vẫn dịu dàng trong sáng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự ngông cuồng từ tận tủy xương —— vẻ ngông cuồng này, bắt nguồn từ sự tự tin vào sức mạnh của chính mình.



Vốn cứ nghĩ từ khi Thanh Ương trở lại Kỳ Hoa sẽ không như vậy nữa, nhưng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, chỉ cần liên quan đến sự an nguy của

Thanh Ương, điều đó lại dần lộ ra.



"Thanh Ương từng đã cứu Huyền một mạng, vì ân nghĩa này, ta sẽ luyện nhiều thêm một viên."



"Đa tạ."



Đi gần được một canh giờ, hai nam nhân lại lo lắng hai bà bầu phía trước không chịu nổi. Thế là bốn người nhanh chóng bay về Phượng Hoàng điện.

Nhưng mà bạn bè lâu ngày gặp lại, chuyện cũ chưa nói hết. Một đêm này,

Thanh Ương và Huyền Sắc chen chúc trên một chiếc giường, tiếp tục nói

liên miên, hai người đàn ông trằn trọc trong phòng đến lúc hừng đông.



Thanh Ương kể về chuyện sau mười ba kiếp nàng được Phật tổ ngưng tụ

lại, cũng nói về con rùa đen nhỏ ở nhân gian mười ba kiếp kia, thuận

tiện nhắc đến Đào Hề. Huyền Sắc nghe xong thì thở dài một hơi: "Lại là

một người si tình nữa."



Thanh Ương không nói tới chuyện chẳng bao lâu nữa Đào Hề sẽ hồn phi

phách tán, chuyện như vậy, nói ra lại càng thấy khổ hơn. Đúng thế, nàng chưa từng làm sai chuyện gì, chỉ có một điều duy nhất là yêu Phật.



Huyền Sắc cũng kể về chuyện giữa nàng và Ninh Hoàng, vẻ mặt vừa sung

sướng vừa hạnh phúc, Thanh Ương nhìn Huyền Sắc như vậy cũng thấy mừng

theo, nghe Ninh Hoàng từng làm rất chuyện vì nàng ấy, Thanh Ương cũng

âm thầm cảm thán, Huyền Sắc đợi được người tốt rồi.



Nói mãi nói mãi cho tới khi chân trời bắt đầu hừng sáng, hai người tựa đầu vào nhau, lẳng lặng không nói gì ——




Hơn một vạn năm qua, nàng chưa từng nghĩ sẽ có lúc này đây, nàng và Kỳ Hoa lại có thể ở bên nhau lần nữa, nàng còn có thể tựa đầu cùng Huyền

Sắc nói chuyện suốt một đêm, mà Huyền Sắc cũng tìm được một người

thương mình như vậy, giúp chồng dạy con, cử án tề mi.



Vì yêu nàng đã từng làm nhiều chuyện không hay, trời xanh vẫn có thể

bao dung tha thứ, để nàng có được những tháng ngày vui vẻ an bình như

lúc này, Phật tổ từ bi.



Ngay khi Thanh Ương sắp ngủ, Huyền Sắc nhẹ nhàng hỏi: "Thẩm Vân Vọng bây giờ sao rồi?"



Thanh Ương mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống ánh sáng mờ nhạt bên cửa sổ: "Không biết."



Trong phòng lại chìm vào trầm mặc, trong lúc trầm mặc hai người vô tình lại thiếp đi.



Ở Tây hồ nhân gian lúc này đây là giữa độ mùa hè, mười dặm hoa sen,

hồng lục giao hòa, đẹp như tiên cảnh. Trên hồ sen có một chiếc thuyền

nhỏ trôi lững lờ, chiếu thuyền tuy bé nhưng đầy đủ tiện nghi, phía bên

trong vừa đủ chỗ cho hai người ngồi, một cái bàn trà nhỏ, mấy quyển sách và đồ trang trí, trang nhã mà đơn giản, nhưng trong đó không hề có ai,

người duy nhất trên thuyền đang đứng ở đuôi thuyền, chống sào cao, khoác trên mình một bộ áo xanh dài tung bay phiêu dật, khác hẳn với những

thất phu thôn dã bình thường.



Chiếc thuyền bỗng lắc lư, như chìm xuống nước nhiều hơn một chút, người

đang chống sào hơi dừng lại, đặt mái chèo lên rồi cúi người bước vào bên trong. Không ngoài dự đoán, một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi ở trong

thuyền, nàng nâng chén trà bằng sứ xanh lên, ý cười dịu dàng nhìn hắn.



"Sao lại hạ xuống đây?" Nam tử áo xanh ngồi xuống một bên, bắt đầu pha trà đâu vào đấy.



Thanh Ương nhìn động tác của hắn, nói: "Ta có hài tử rồi, Vân Vọng."



Nam tử áo xanh khẽ cười: "Mong ngóng lâu như thế cuối cùng cũng đến ngày này rồi."



Thanh Ương gật gù, nhận ly trà mà người kia đưa tới, mở miệng ra thổi thổi: "Đã tìm được chưa?"



Nam tử áo xanh thoáng lắc đầu.



"Ta giúp huynh tìm ở Địa ngục nhé?"





Ý cười của hắn dần thu lại, nhìn nữ tử rồi bảo: "Dù không nghĩ cho mình

thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng cô. Trọc khí ở Địa ngục quá

nặng, nếu cô bị thương thì sao ta gánh nổi?"



"Vậy huynh cứ tìm lung tung không mục đích thế sao?"



Động tác uống trà của hắn hơi sững lại, hắn nói: "Rồi sẽ tìm được thôi."



Hai người không nói thêm gì nữa.



Một vạn năm trước nàng dùng một nửa tâm huyết ngưng tụ ba hồn bảy vía

của hắn, đổi cho hắn cơ hội một lần sống lại, bởi vì có liên quan đến Tứ Hải long châu, từ đó về sau dù luân hồi bao nhiêu lần, hắn vẫn mang

theo ký ức.



Ký ức mười ngàn năm quá nhiều, nếu như chuyện gì cũng nhớ thì có lẽ cả

cuộc đời cũng chỉ để hồi ức mà thôi. Hắn tập thói quen không nhớ nữa,

nhưng trong những tháng năm dài đằng đẵng này, có một thứ vẫn luôn xuất

hiện —— liên quan tới một người, liên quan với những phút giây rung động và hoảng loạn. Từ đó về sau, điều này đã trở thành mục đích và hi vọng

duy nhất của hắn.



Uống xong một bình trà, mặt trời đã về tây, Thanh Ương đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Ta đi đây, Vân Vọng."



Nam tử mặc áo xanh cũng đứng dậy: "Ta đưa cô lên bờ."



"Được."



Hai người đi ra phía khoang thuyền, nam tử áo xanh chống lấy mái chèo,

chiếc thuyền nhỏ chậm rãi vòng về phía bờ hồ, mui thuyền nhẹ nhàng đẩy

từng chiếc lá se tươi tốt, tạo nên từng gợn sóng trong suốt, lấp lánh

phản chiếu bóng hai người



Nửa khắc sau thuyền cập vào bờ, Thanh Ương nhẹ nhàng nhảy lên, nàng xoay người lại nhìn hắn khẽ cười: "Ta đi đây, Vân Vọng."



Thẩm Vân Vọng lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt này giống hệt nét mặt nữ

tử trong ký ức, dần dần biến thành dáng vẻ lúc nàng mười bốn tuổi —— nữ

tử đó mặc một bộ váy màu đen đứng bên cạnh hàng rào sân nhỏ, trên đầu là cây trâm bằng gỗ, đôi mắt trong veo lấp lánh. Hắn nói: "Ta đi nhé,

Thanh Ương."



"Ta chờ huynh trở lại."



"Được."



Mười năm sau, cảnh còn người mất, trời long lở đất, ai mà biết cuối cùng họ lại cách xa nhau cả đất trời.



Nam tử đó nhìn nàng thật lâu, nữ tử cũng không thúc giục, để mặc cho hắn nhìn.



Thẩm Vân Vọng cười cười: "Cố gắng nhé Thanh Ương".



Thanh Ương vung tay lên, biến mất.



Chỉ cần huynh không trách ta là tốt rồi. Ta cũng biết lúc trước mình làm sai, khiến huynh sau này mỗi kiếp luân hồi lại phải mang theo một mớ ký ức khổng lồ như vậy.



Những năm tháng dài đằng đẵng sau này có thể khiến người ta nhìn rõ toàn bộ trái tim mình. Thứ có thể lưu giữ vĩnh viễn suốt thời gian, duy chỉ

có tình yêu.



Hai người họ đều ngầm hiểu, đây là lần gặp gỡ cuối cùng, cuộc đời sau

này, mỗi người sẽ có đủ ngọt bùi đắng cay. Nàng không còn là Thanh

Ương, hắn cũng không còn là Thẩm Vân Vọng ngày trước.



Lúc Thanh Ương tỉnh lại, Huyền Sắc bên cạnh lại chuyển thành Kỳ Hoa,

nàng vừa mở mắt đã chìm trong ánh mắt nặng tìm thâm thúy đó. Hơi ấm kề

bên, hơi thở quen thuộc, tất cả những điều đó đều khiến nàng an tâm.

Nàng rúc vào lồng ngực của Kỳ Hoa, nghe trái tim đập từng nhịp một, ấm

áp mà trầm ổn. Giọng nói của hắn trầm thấp cùng với những rung động nơi

lồng ngực: "Đêm qua nàng nói chuyện với Huyền Sắc đến giờ dần đấy, giờ

gắng ngủ thêm một lát đi."



"Ừm." Thanh Ương khẽ cong môi, hình như người này đã quên rằng họ là thần tiên thì phải, làm gì có cảm giác mệt mỏi.



Nữ tử dán chặt vào người kia, xấu xa nói: "Thiếp muốn chàng ngủ cùng thiếp."



Hô hấp ai kia rối loạn một lúc rồi mới nói: "Vậy thì cùng ngủ nào."



Thanh Ương cọ cọ vào cổ hắn: "Được."