Vạn Kiếp Yêu

Chương 15: Chuyện Xưa Bồng Lai Không Nhìn Lại




Sau khi bái xong thiên địa xong, cả đám người chuyện trò vui vẻ, vị trí của Kỳ Hoa là bên trái Tương Uyên, thấy người này trừng mắt nhìn mình một phút, hắn giương mắt nhìn sang, lạnh lùng bình tĩnh, lẳng lặng nhìn hai giây rồi lại dời đi, sau đó cũng không tiếp tục từng nhìn sang nữa.

Trong lòng Tương Uyên yên lặng thở phào, lúc nãy cứ bất giác nhìn người kia, mãi đến khi ánh mắt đó nhìn sang, bất uấn bất hỏa nhưng lại có một áp lực không hề nhỏ... Ôi —— thời gian lắng đọng thành khí thế, hắn so sánh được.

Huyền Sắc đang định đứng lên thì lại dừng động tác, nàng vừa buồn bực vừa hoảng hốt ngồi xuống lại —— "Đến cũng nhanh nhỉ!"

Câu này vừa mới thốt ra, phía cửa đã có tiếng thông báo "Ninh Hoàng thượng tiên đến", mọi động tác uống rượu, tán gẫu, chơi đùa lại bị ngừng lần nữa.

Trong nháy mắt, tất cả các tiên gia ở đây có đủ loại suy nghĩ ——

Phượng Hoàng là chim thần thượng cổ, cũng là loài chim đứng đầu bách chim, tính cách vốn cao ngạo lạnh lùng, vốn cũng không thân thiết mấy với người ở thiên đình, lần trước ngay cả Tây vương mẫu mở tiếc bàn đào Ninh Hoàng thượng tiên cũng không thèm đến, tuy Sơn thần là một trong bốn vị thần thượng cổ, địa vị rất cao, nhưng Ninh Hoàng thượng tiên này cũng đâu cần xu nịnh? Với lại ngày thường cũng không nghe nói hai người này có giao tình thân thiết gì đâu... Chuyện này...

Hơn nữa thê tử của Ninh Hoàng thượng tiên gần đây đang mang thai, hẳn là vị trong nhà kia xảy ra chuyện gì, cho nên vị này mới chạy đến tìm cách? Nhưng mà có liên quan gì tới Sơn thần đâu chứ? Phải tìm Thái thượng lão quân mà?

Cũng nghe nói núi Phượng Hoàng gần đây cực kì ầm ĩ, nhưng mà ầm ĩ cái gì thì không ai biết được. Chẳng lẽ núi Phượng Hoàng xảy ra chuyện gì?

Mặc kệ trong lòng mọi người quay đi quẩn lại ra sao, trầm mặc qua hai ba giây cả bữa tiệc lại ồn ào náo động như trước, còn có mấy người vui vẻ tươi cười chạy tới chào hỏi Phượng Hoàng.

Tương Uyên rót đầy rượu, quay sang nhìn nữ tử đang ảo não bên cạnh, nâng chén lên rồi uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Còn không đi nghênh đón đi?"

Huyền Sắc nghe lời đứng lên, hóa thành tia sáng vụt đi trong nháy mắt.

Nam tử vừa đến đang bị mấy tiên nhân vây quanh mặt mày tối sầm cả lại, hóa thành một vệt sáng rồi cũng biến đi theo. Mọi người hai mặt nhìn nhau, nụ cười trên mặt cũng thẫn thở phân nửa.

Cũng vào lúc này, ba vị thượng cổ tứ thần đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía người nào đó vẫn không hề biến sắc, trên mặt có vẻ khác thường.

Sắc mặt Kỳ Hoa vẫn như thường, ánh mắt rơi vào trên chén rượu, hỏi: "Sao thế?"

Nguyệt Thần Hinh Yêu thu mắt lại, cười cười: "Tiểu Sơ Sơ, hôn lễ của ngài đúng là náo nhiệt."

Sơn thần Sơ Cuồng lạnh lùng đáp: "Đó là đương nhiên."

Kỳ Hoa khẽ cười.

Ánh mắt ba người cùng nhìn về phía người đang tới, chỉ có người kia vẫn nhìn vào chén rượu.

"Đại hôn của Sơn thần không biết phải tặng gì, rượu hoa đào này mùi vị không tệ, mong Sơn thần đừng chê." Người đến dịu dàng phất một cái, mắt dài cong cong, vương vất ý cười, đúng là phong tư lả lướt.

"Đại lễ rồi, không cần khách khí." Sơn thần tiếp nhận, rượu vừa đưa sang mọi người đều thèm nhỏ dãi.

Rượu hoa đào ủ mấy trăm ngàn năm, chà chà, sao mà chê được?

"Ngài tìm ta hơn ngàn năm, bây giờ ta tự đưa đến rồi, sao không nhìn lấy một cái?" Lời này tất nhiên không phải nói với Sơn thần.

Người uống rượu kia thoáng nghiêng đầu, như có điều suy tư: "Đúng là tìm nàng đã ngàn năm."



Trong hồ nước lấp la lấp lánh.

Người chung quanh cũng dần trầm lại. Chuyện này là sao thế?

Lòng Đào Hề căng thẳng, thấp giọng hỏi: "Là ta sao?"

"Đương nhiên là nàng."

Hồ nước bên cạnh lóe thành một vệt sáng rồi biến mất.

Người đang ngồi buông mí mắt, nói tiếp: "Không phải của nàng thì sẽ mãi không phải của nàng. Là của nàng thì có trốn cũng không thể thoát".

Đào Hề sững sờ.

Hắn ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đầy đè nén, lại nói: "Ta nên ra tay trước, trả thứ vốn không phải của cô cho cô".



"Ngài..." Đào Hề giật mình trừng mắt. Sao hắn biết? ! Sao hắn biết được? !

"Vân Vọng thượng tiên đến —— "

Mọi người vểnh tai lên nghe giọng báo đều ngẩn cả ra.

Vân Vọng thượng tiên? Đâu ra người này vậy? Gần đây không nghe có tiên nhân nào thăng kiếp mà, hay là...

Không ai tu thành thượng tiên, Ngọc Đế cũng chưa phong thưởng tiên nhân nào, người ở thiên đình có thể xưng là thượng tiên bây giờ cũng chỉ có một người duy nhất.

Người thứ hay là người bên cạnh Phật tổ, tu đến thần thức tiên nhân.

Trong chốc lát, mọi người hiếu kỳ cùng nhau quan sát, ánh mắt chuyển về phía cửa——

Người đang ngồi nghe thấy thông báo thì nắm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt càng trở nên thăm thẳm —— Vân Vọng thượng tiên, được lắm, Vân Vọng thượng tiên.

Giờ nàng đã khôi phục được kí ức mấy trăm ngàn năm qua, hóa ra cũng nhớ cả lúc ở nhân gian kia nữa, đâm vào chỗ đau của hắn không chút lưu tình.

Kỳ Hoa cười khẽ. Vậy mà nàng cũng làm được.


Một bộ bạch y, phong tư thanh đạm, khóe miệng như thể đang cười, lúc nàng nhìn lướt qua, chúng tiên gia bất giác hít mạnh một hơi —— không ngờ lại có người tuyệt đại phong hoa đến thế, vẻ bề ngoài chỉ là hư ảo, thần tiên đều hiểu rõ điều này, nhưng họ vẫn phải thán phục vẻ ngoài của nữ tử kia, kinh ngạc không chỉ vì vị Vân Vọng thượng tiên này có nhiều nét tương tự như nữ tử áo hồng mới xuất hiện cách đó hơn nửa khắc, mà còn bởi vì những ai đã từng may mắn gặp được Lạc thủy chi thần đều hoang mang tột độ —— Lạc thủy chi thần, Vân Vọng thượng tiên, tiên tử áo hồng kia rốt cuộc có quan hệ gì?

Lạc thủy chi thần và Vân Vọng thượng tiên đều đến từ Tây Thiên, chẳng lẽ người bên cạnh Phật tổ biến thành đều có một hình dạng giống nhau? Thế cũng quá... Vậy còn tiên tử áo hồng này từ đâu mà đến, chẳng lẽ cũng ở Tây Thiên? Cũng ở Tây Thiên sao cả thiên đình không ai biết được...

Lạc thủy chi thần là thê tử của thủy thần, mới rồi nghe đoạn đối thoại giữa tiên tử áo hồng và thuỷ thần có vẻ như hai người cũng có liên quan, chẳng lẽ đều có quan hệ với thủy thần? Vậy Vân Vọng thượng tiên này chẳng lẽ sắp trở thành thê tử thứ hai của thủy thần?

Cho nên mới nói, tháng ngày ở thiên đình quá là tẻ nhạt, tẻ nhạt đến mức các vị thần tiên đến đây hôm nay suy diễn vô cùng vui vẻ, cong co uốn lượn như sắp moi cả lịch sử của Nữ Oa nương nương ra rồi.

Nữ tử mặc áo trắng đi thẳng tới trước mặt Sơn thần, khẽ nói: "Ta là Thanh Ương. Phật tổ phái ta đến đây chúc mừng." Nàng lấy một vật trong tay áo đưa ra, chờ Sơn thần nhận lấy rồi lại nói, "Liên Trì thanh thủy, sau này nhất định có thể dùng tới." Thanh Ương là tên của nàng ở đời cuối cùng, mang ra dùng cũng không sao.



Chúng tiên gia ngửi được mùi này càng ước ao ghen tị không ít.

Ao sen bên cạnh Phật tổ, từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa đã bắt đầu tồn tại, hấp thu tiên khí và Phật khí tinh khiết nhất, dùng Liên Trì thanh thủy có thể luyện thành bất cứ đồ vật gì ở thế gian, dù là một bán tiên biếng nhác, chỉ cần uống nửa giọt cũng có thể trở thành đại tiên. Mà điều tuyệt vời nhất của Liên Trì thanh thủy đối với chúng thần tiên không chỉ là như vậy, điều to lớn nhất chính là —— nếu trẻ con vừa ra đời có thể tắm rửa trong dòng nước này, cuộc đời của hắn sẽ không cần trải qua bất cứ kiếp số gì, một đời bình thản. Lịch kiếp của Thần tiên có mười kiếp thì chín chết, đây quả thật là khát vọng của bất cứ cặp phu thê thần tiên nào có dự định có con. Trong ngày đại hôn của sơn thần mà tặng Liên Trì thanh thủy, lễ vật này quả không hề nhẹ, vừa là chúc phúc phu thê ân ái, cũng gửi gắm mong ước sinh quý tử bình an, quả là chu đáo.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái này không là do Phật tổ đưa được, Vân Vọng thượng tiên đúng là mạnh bạo. Ánh mắt nhìn nữ tử áo trắng của mấy tiên gia ở đây càng nóng bỏng thêm vài phần. Nếu được qua lại thông thường, có lẽ cũng được nửa bình đấy.

"Đa tạ." Lục Y cũng biết món quà này đặc biệt, vẻ cảm kích lộ rõ trên khuôn mặt.

"Quà tặng không nhiều, thời gian gấp quá nên không chuẩn bị được gì tốt, sau này tìm gì tốt hơn ta sẽ cho người đưa tới." Mọi người ở đây lại âm thầm hít mạnh một hơi —— quà này mà ít chắc? !

Sơn thần ngửi xong lặng lẽ gật gù, làm như cũng cảm thấy quà này nhẹ quá, không chút khách khí đáp: "Tốt lắm." Người trong sân lại hít sâu—— sao nói chuyện không khách sáo gì hết vậy?!

Mặc dù tân nương tử cũng biết phu quân mình là người lạnh lùng thẳng tính, nhưng chắc chắn hắn sẽ không tự nhiên với một nữ xa lạ như vậy, ánh mắt của mấy người kia cũng tự giác đảo quanh, bầu không khí càng thêm nghiêm trọng, tuy trên mặt có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn tỏ ra như bình thường, nàng cười cười nhìn nữ tử kia.

Thanh Ương đáp lại.

Trong lòng Lục Y ngập tràn ấm áp. Một người có thiện ý với mình hay không, nàng có thể cảm giác được, Vân Vọng thượng tiên này đối tốt với nàng, có lẽ bất kì ai ở đây cũng thấy.

"Vân Vọng thượng tiên mới bước lên tiên vị, ở trên trời có nhiều cảnh đẹp thú vị chắc nàng chưa biết tới, nếu thượng tiên không chê thì có thể ở lại núi Côn Lôn vài ngày, Lục Y sẽ đưa nàng đi dạo." Sơn thần khôi phục lại phong độ và khí thế của một thượng cổ chi thần nên có.

Nhưng mà, lời mời này cũng quá là đường đột.

"Được." Vẻ mặt của nữ tử mặc áo trắng vẫn như thường.

Tâm tư các thần tiên ở đây lại quay đi quay về trăm ngàn mối.

Nhìn không thấu a, nhìn không thấu.

Có vui có đẹp cuối cùng cũng tới giờ tan cuộc, tuy phần lớn mọi người đều mơ hồ không rõ nhưng ít ra những ngày kế tiếp sẽ không còn tẻ nhạt như trước nữa, ít nhất là chuyện trên bàn tiệc hôm nay cũng đủ cho các tiên gia cân nhắc tỉ mỉ hơn cả tháng.


Tiệc cưới dần dần kết thúc, chúng tiên gia vội vàng đứng dậy cáo từ, Tương Uyên cũng không tiện ở lâu, hắn chắp tay nói: "Lần này phải từ biệt thôi."

Sơn thần gật đầu.

Tương Uyên liếc mắt nhìn sang nữ tử bạch y đang đứng phía sau Sơn thần, hắn nói: "Nếu Vân Vọng thượng tiên rảnh rỗi thì đến Đông Hải ngồi một chút nhé."

Thanh Ương gật gù: "Sẽ đến."

Huyền Sắc biến mất hơn nửa ngày rồi cũng lén lút tới đây, phía sau nàng là một nam tử kim bào, mắt phượng đuôi dài, lạnh lùng xa cách, ánh mắt của hắn chỉ nhìn về nữ tử mặc áo đen phía trước.

"Trở về rồi sao?" Huyền Sắc nhìn nàng hỏi.



Thanh Ương gật đầu: "Về rồi."

Huyền Sắc lại nói tiếp: "Vậy ta yên tâm rồi." Sau đó nàng ngước mắt nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt dịu dàng mềm mại chứ không hề lạnh lùng cứng rắn như ngày thường, "Nếu nàng rảnh thì tới núi Phượng Hoàng, ta kể chuyện cho nghe."

Thanh Ương "Ừ" một tiếng nói: "Nhất đinh sẽ tới."

Khóe môi người đang ngồi cũng thoáng cong lên, hắn đứng dậy nói: "Vân Vọng thượng tiên đã nhàn rỗi như vậy thì không ngại đến Vạn Thủy điện ngồi một lúc."

Mọi người đều là ngừng thở, bầu không khí cũng dần ngưng lại.

Ánh mắt Thanh Ương chuyển lên thân thể người kia, hai người liếc mắt nhìn nhau, nàng khẽ nói: "Không muốn đi." Nói xong thì xoay người rời đi, tà áo trắng bay lên như tuyết phủ, quả thực là tiên tư phiêu phiêu.

Kỳ Hoa cười cười, nhìn Sơn thần nói: "Trong lúc rảnh rỗi ta ở lại đây mấy ngày vậy."

Trời đêm.

Ánh trăng mờ ảo trong tiểu viện, dưới gốc cây có một bàn đu dây, người áo hồng tựa mình trên bàn đu dây, ánh mắt vô định không biết đang suy nghĩ điều gì. Cả tiểu viện lặng yên không tiếng động, mùi hương dạ lai toả hương thơm nồng nặc.

Nàng không biết đã đung đưa bao lâu, mỗi lần đều tung lên rất cao rất cao, sau đó để mặc bàn đu dây rơi xuống, cứ thế cứ thế, đột nhiên nàng lại dùng sức mạnh, bàn đu dây lại tung mình lên cao, như thể muốn xông tận tới trời xanh.

Nàng lại dùng lực thêm lần nữa, bàn đu dây văng lên tận gốc cây, gió thổi tóc bay, tà áo hồng nhạt phất phơ không khác gì hoa đào trong ngày xuân chớm nở. Nàng hăng hái bay lên, lại hăng hái rơi về bờ đất, chỉ có người xem là run rẩy trong lòng.

Đương nhiên, cũng đẹp đến kinh tâm động phách.

Chẳng biết là lúc nào, trên bậc thang có một người đang đứng, bên cạnh nàng là một cây dạ lan hương màu trắng, rậm rạp như muốn giấu cả nàng vào trong.


Độ cong của bàn đu dây dần dần nhỏ lại, từng chút từng chút, rồi từ từ ngừng lại. Chân nàng chạm xuống đất, nàng nghiêng đầu nhìn người đang đứng giữa bậc thang, ánh mắt thẳng thắn lại mênh mông: "Ta thua rồi."

Thanh Ương gật gù: "Ta cũng thua."

"Hắn biết..."

"Ta biết." Người trên bậc thang đi đến cây dạ lan bên cạnh, "Lúc cô đi vào hắn không nhìn cô, không phải là vì kết quả mà ta và cô giành giật, hắn không yêu cô, cũng không yêu ta."

Tâm ma của hắn đã tiêu, đâu còn để ý người bước vào là Đào Hề hay là Thanh Ương nữa.

Vì sao cô vẫn để tâm chuyện trong lòng hắn là cô hay nàng, Thanh Ương.

"Cô đi đi, vật đó ta không muốn."

Người trên bàn đu dây lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt, trên bậc thang có thêm một nữ tử nữa, Thanh Ương lẳng lặng nhìn Đào Hề đang cản đường nàng đi.

"Ta không yêu hắn." Ánh mắt Đào Hề rơi đến bàn đu dây cách đó không xa.

"Không thích chơi đu dây, không thích cười, không thích mỗi thời mỗi khắc nhìn vào mắt người khác sẽ thấy được ánh sáng không phải thuộc về mình."

Mùi hoa thoang thoảng theo làn gió, giọng người đó không khác gì nỉ non.


"... Từ nhỏ ta đã là tâm ma của hắn, người nào biết đều nghĩ lẽ ra ta nên yêu hắn."

"... Rồi lại không còn đường thoát."



"Nhưng tại sao ta muốn yêu hắn chứ? ! Ta là tâm má của hắn, nhưng hắn có phải là tâm ma của ta không?"

"Tại sao ta lại là tâm ma của hắn... Tại sao ta lại là tâm ma của người vô tình nhất Càn Khôn cửu giới này chứ..."

"Lòng hắn có một tình yêu rất lớn, thương xót cả chúng sinh, chỉ có mình ta... Chỉ với mình ta..." Vẻ mặt nữ tử mờ ảo không biết nhìn về đâu, đột nhiên nàng lại cười to, "Phật tổ đại từ đại bi, tứ đại giai không, làm sao có tình... Làm sao có tình... Ha ha ha ha ha ha ha... ..."

Tiếng cười vang bi thương vang lên rất lâu, tựa như khóc tựa như cười, nghe mà thấy đau thương.

"... Trăm vạn năm trước, hắn nổi lên tình chướng, nếu nhập ma, thì muôn dân tận diệt, ngàn vạn năm đại nạn. Kỳ Hoa không tiếc hư tổn bản nguyên, dùng Vạn vật sơ sinh chi thủy gột rửa Phật tâm, ngưng tụ thành một cây hoa đào cứu được hàng tỉ sinh linh trong Càn Khôn cửu giới, Phật tổ vì tạ ơn giúp đỡ đã vô tình ban tặng tiên thân cho thần thức vừa được sinh ra từ nước trong Liên Trì Tây Thiên, tạo ra Lạc thủy, Ngọc Đế phong nàng là Lạc thủy chi thần, là thê tử vĩnh viễn của Thượng cổ thuỷ thần, tên gọi Lạc Tần. Đây chính là cô, Thanh Ương."

"Thượng tiên Kim Liên lúc đó bị thương nặng đã đi tới Tây Thiên mượn ao sen an dưỡng, hắn hóa thành bản nguyên hoa sen nằm giữa ao sen cả trăm năm, không nhiều không ít, lúc thần thức của cô vừa hình thành đã gặp ngay nguyên bản hoa sen của thượng tiên Kim Liên ở đó, vì vậy lúc hạ phàm lịch kiếp có một đời cô phải gặp lại hắn, tiên hữu thử nhân, nhân hữu hậu quả. Đây là tình duyên một đời của hai người."

"... Vậy còn ta... Ta ở đâu..."

"Cô được ngưng tụ từ dòng nước, ta lại hóa thành từ lòng Phật, bất thiên bất ỷ, vừa lúc rơi vào lòng bàn tay của hắn."

"Vì lẽ đó ta có được Mi nhãn chi quang của cô, có Phật khí khắp thiên địa."

"Ta không yêu Kỳ Hoa, nhưng nhớ hắn ta mới hoá thành hình, đó cũng là gút mắc một đời giữa ta và Kỳ Hoa."

"Khi đó ta hóa thành một cây hoa đào làm bạn với hắn suốt vạn năm, ta không quan tâm đến chuyện đời này kiếp này mình và hắn không thể thành cặp, cũng không quan tâm hắn lau sạch Phật tâm không thể mảy may chút tình ái người thường. Ta chỉ là một cây hoa đào đỏ, hắn tuyệt tình, ta tuyệt yêu, cứ làm một cây hoa đào chốn Tây Thiên mà thôi. Nhưng vì sao... Nhưng vì sao chứ... Ha ha ha ha ha ha... ..."

Tiếng cười bi thương lại vang lên lần nữa, cười đến mức khóe mắt lệ nhòe, đôi mắt hoa đào xinh đẹp linh động của mười triệu năm về trước, chớp nhoáng thời gian cứ lặng lẽ chảy trôi, lặng lẽ xa, lặng lẽ qua, lặng lẽ một đi không trở về.

Nàng muốn lịch kiếp, nàng muốn hạ phàm cùng người khác thương nhau.

Nếu chàng không cho phép, nếu chàng không hề muốn, dù Đào Hề ta có vạn kiếp bất phục vẫn sẽ là một cây hoa đào bên chàng mãi đến thời khắc cuối cùng.

Nhưng hắn là Phật tổ mà.

Hắn nhìn thấu hết thảy đại bi đại hỉ đại yêu đại hận đại oán đại nộ khắp thế gian.

Hắn chỉ là Phật tổ mà thôi.

Thân phận đó đã định suốt một đời.

Hắn là Phật, cứu vớt muôn dân.

Nàng là mị, đầu độc lòng người.

"Một đời ta muốn chứng minh một điều —— dù hắn là tình chướng, ta cũng có thể yêu thêm những người khác nữa."

"Nhưng tại sao ta lại phải chứng minh cho hắn thấy?"

"Ha ha ha ha ha ha... Buồn cười... Đào Hề mày thật quá buồn cười... Ha ha ha ha ha ha... Đồ trả lại cho cô... Ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười điên cuồng từng bước rời xa, bộ váy màu hồng nhạt biến mất giữa màn đêm.

Thanh Ương nhìn vật sáng trên tay, gió thổi tản đi những lời nàng nói, mơ mơ hồ hồ không ai nghe rõ: "... Vậy... Yêu nhau..."

Nếu cô đã hiểu, vì sao lúc trước còn cố chấp đến thế.