Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 179: 179: Hiện Tại Là An Hi Hay An Tịnh Nhã 4 Phòng Hội Nghị





Các lão cổ đông từ lúc vào phòng hội nghị đều không cho An Tịnh Nhã sắc mặt tốt.

Có một lão cổ đông ngồi ở ghế đầu ở bên trái, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bàn chầm chậm nói.
"Chuyện của lão tổng, lão tổng phu nhân cùng Cao tổng xảy ra chúng tôi rất lấy làm tiếc, Cao tổng phu nhân cũng xin giữ gìn sức khỏe cẩn thận để đủ sức khỏe chăm sóc cho họ." Đôi mắt già nua khẽ nheo lại, ý tứ lời nói quả thật sâu xa.
An Tịnh Nhã hướng ông ấy nở một nụ cười đáp lại, "Cảm ơn Ôn tổng đã quan tâm."
Đợi nửa ngày vị Ôn tổng cũng không thấy An Tịnh Nhã đả động đến việc lui về sau chăm sóc gia đình, lông mày khẽ nhếch lên nói tiếp:
"Chính là như vậy.

Hiện tại Cao tổng cũng không thể điều hành tập đoàn được, chúng tôi sẽ bàn nhau để lựa chọn ra một người có đủ năng lực để tạm thời điều hành hoạt động tập đoàn."
An Tịnh Nhã gật nhẹ đầu một cái, "Quả thật là không thể thiếu người điều hành.

Tôi cũng chỉ có ở thời gian này giúp chồng mình chia sẻ bớt gánh nặng."
Ổn tổng liếc mắt nhìn vài vị cổ đông ngồi phía đối diện, người ngồi đối diện ở bên kia Ổn tổng là cũng là một con cáo, bất quá tuổi cũng chỉ qua năm mươi, nở nụ cười đến là hiền hậu hướng An Tịnh Nhã nói.
"Vẫn là không phiền Cao tổng phu nhân ngọc lòng.

Dù sao chuyện của tập đoàn cũng đều là chuyện lớn, so với những việc ở bên công ty giải trí kia phức tạp hơn nhiều, lại nói đến phải thực là người có năng lực điều hành mới có thể tạm thời lên thay vị trí.


Cao tổng phu nhân không phải còn phải chăm sóc lão tổng sao? Vẫn là bớt đi một việc để giữ gìn sức khỏe."
Người này ăn nói so với Ôn tổng sắc bén lại rõ ý hơn nhiều, lời nói có ý tứ đến tưởng như không thể phản bác lại được.

An Tịnh Nhã từng quản lý công ty giải trí việc này cả ban cổ đông đều biết, bất quá chỉ là công ty con dễ xử ký công vụ, so với Cao thị tập đoàn mẹ đúng là đơn giản hơn.
"Cảm ơn Ngụy tổng đã nhọc lòng suy nghĩ cho tôi.

Dù sao Cao thị cũng là tập đoàn mẹ trong nước, chúng tôi cũng không yên tâm giao vào tay người ngoài." An Tịnh Nhã mỉm cười khéo léo mà đáp lại, chỉ hai câu khiến cho ban cổ đông hiểu rõ vị trí của mình.
"Bên phía ba mẹ cùng chồng tôi đều đã có bác sĩ ở bệnh viện chăm sóc, tôi mỗi ngày đều đi ra đi vào thật không thể giải quyết được việc gì, cũng không thể thay họ nằm lên giường, hay chẳng hạn như cầm dao mổ phẫu thuật cho họ.

Vẫn là chỉ có thể ngồi ở đây giúp họ giải quyết vông việc gia đình."
Nói một lần vài câu liền khiến ban cổ đông cứ họng không biết nên phản bác như nào.

Nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn, cáo già vẫn là già đời hơn, hiểu mọi chuyện cũng nhanh hơn.
"Cao tổng phu nhân, chúng tôi ngày hôm nay ở đây tất cả mọi người đều tôn trọng cô gọi một tiếng này.

Cô so với chúng tôi chỉ là vãn bối, tuổi cũng chỉ hơn hai mươi, không có kinh nghiệm lãnh đạo.

Chúng tôi dù sao cũng là những người nắm trong tay một phần nhỏ cổ phần tập đoàn Cao thị, chúng tôi có quyền đồng ý, hoặc từ chối những quyết định đưa ra của lãnh đạo.

Chúng tôi đều cảm thấy cô không có năng lực, không có khả năng ngồi ở đây.

Vẫn là cô nên trở về chăm sóc cho gia đình vẫn ổn hơn." Ổn tổng giọng nói đanh thép mà phản bác, ánh mắt nghiêm nghị cùng uy lực cổ đông mà tỏa ra.
Những vị cổ đông bên dưới cũng liên tục có âm thanh đồng tình, xì xào một phen nói An Tịnh Nhã không thể ở đây.
An Tịnh Nhã cũng không vội, nhàn nhã uống vài ngụm cà phê, đợi đến lúc âm thanh bàn tán bị hành động bình thản của cô mà nhỏ dần lúc này mới nói tiếp:
"Vậy đối với các vị, hiện tại ai mới là người có đủ năng lực tiếp nhận vị trí này?"
Các cổ đông đều không nghĩ An Tịnh Nhã sẽ bình tĩnh mà hỏi như vậy, nhất thời đều không ai phát ra tiếng.

Ôn tổng vẫn là đem thanh âm của mình vặn to.

"Ngụy tổng đã làm việc ở đây ba mươi năm, mọi hoạt động của tập đoàn đều nắm kĩ, rất nhiều hạng mục lớn ở chỗ ông ấy mà hoàn thành.

Tôi cảm thấy vị trí này Ngụy tổng vẫn là phù hợp nhất."
An Tịnh Nhã đưa mắt phượng được trang điểm đậm mà nhìn đến người ngồi vị trí đầu tiên bên phải – Ngụy tổng.
"Ngụy tổng thì sao? Ông cảm thấy ông phù hợp, hay có người phù hợp hơn?".

Ngụy tổng giật giật khéo miệng hai lần, lúc này âm thanh mới qua kẽ răng mà phát ra, "Nếu mọi người đều đã tin tưởng tôi, tôi đều không thể phụ lòng họ được."
An Tịnh Nhã gật gật đầu, tay gõ trên mặt bàn ba cái rồi nói, "Vậy trước tiên chúng ta cũng nghe thêm ý kiến của một người nữa."
Giang Minh Triết luôn đứng ở sau An Tịnh Nhã, lúc này nhận được tín hiệu liền cho nữ thư kí ngồi bên ngoài mang máy tính vào kết nối lên màn hình chiếu lớn.
Gương mặt lãnh đạm nghiêm túc của Cao Trạch Tông nhanh chóng xuất hiện trên màn hình lớn.
Các lão cổ đồng thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, sau đó hướng Cao Trạch Tông cười giả nả chào một tiếng.
"Chào các vị.

Tôi ở đây cũng còn rất nhiều việc nên sẽ không mất thời gian mà vào luôn vấn đề chính.

An Tịnh Nhã trong thời gian này sẽ thay mặt Cao Minh Thành quản lý công việc của tập đoàn Cao thị, thời gian tới mong các vị sẽ giúp đỡ con bé nhiều hơn."
Ổn tổng rất nhanh mà nói, "Trạch Tông, cậu cũng biết công việc ở tập đoàn phức tạp như thế nào, chúng ta đều không thể có hành động liều lĩnh.

An Tịnh Nhã mới bao tuổi, tập đoàn Cao thị không thể cứ như vậy đưa cho một cô gái hơn hai mươi tuổi không có kinh nghiệm được." Giờ phút này Ổn tổng đã rất nhanh không còn giữ giọng nói nghiêm cẩn như vừa rồi nữa, thanh âm phát ra đã cao lên mấy phần.
Ngụy tổng bân kia cũng lên tiếng, vài người cổ đông nữa cũng đáp lại, đều là không đồng ý việc An Tịnh Nhã ở tập đoàn chỉ tay trái, chỉ tay phải.

Cao Trạch Tông ở bên kia có vẻ không quá cao hứng, lông mày khẽ nhướn lên, mặt cũng âm trầm lạnh đi mấy phần, một bộ mặt chỉ huy khiến các cảnh vệ phải e sợ.
"Có những ai đồng ý với việc An Tịnh Nhã sẽ tiếp quản Cao thị trong thời gian tới."
Trong ba giây đầu tiên toàn hội nghị im lặng không một tiếng nói, cũng không có một cánh tay giơ lên, qua ba giây một cánh tay ở ghế thứ ba hàng bên trái bất ngờ giơ lên, ánh mắt nhàn nhạt đáp lại cái nhìn của Cao Trạch Tông.

Qua ba phút im lặng, cuối cùng cũng chỉ có một cánh tay này.
"Khang tổng có thể nói lý do?" Cao Trạch Tông hướng Khang Dụ lên tiếng.
Khang Dụ hạ tay xuống, ánh mắt liếc qua đôi mắt khó chịu của Ôn tổng cùng Ngụy tổng.
"Đối với bản thân Khang Dụ tôi mà nói, đây là lần thứ hai tôi ngồi ở vị trí này đưa ra quyết xem có nên hay không nên tin tưởng vào năng lục làm việc của Cao tổng phu nhân.

Kỳ thực cô ấy ở Peony không tính là dài, nhưng mọi chuyên đều được cô ấy sắp xếp và giải quyết rất rõ ràng, hơn nữa lợi nhuận tăng lên rất nhiều, hiện tại còn bồi dưỡng nên một nhất tỷ và một quản lý vàng, tôi hiện tại đã không thể hướng cô ấy chỉ trích bây cứ một câu nào.

Dù sao cũng không phải ai vừa đi làm liền có kinh nghiệm, tập đoàn Cao thị lớn như vậy, có mất vài bản hợp động lớn, hay ở trong một khoảng thời gian ngắn kinh tế bị chao đảo cũng không phải là một vấn đề lớn gì."
Ngụy tổng cùng Ổn tổng rất không hài lòng, hai lão cáo già đưa mắt nhìn nhau, sau đó hướng Khang Dụ định phản bác lại thấy Cao Trạch Tông nói:
"Vậy trước khi đưa ra quyết định các vị cùng nhau xem cái này trước."
Giang Minh Triết ra hiệu cho phòng thư ký phát ra những tờ giấy để đến trước mặt từng người, ánh mắt mọi người sau đó khó hiểu mà nhìn nhau, cũng không biết là giấy gì.