Buổi chiều hôm đó, Hàn Đông Đường cầm chứng minh thư và một số giấy tờ liên quan khác, kéo cô đi đến Cục dân chính.
Cô ngồi trên xe, ngón tay xoắn lại, chốc chốc lại nhìn hắn, Hàn Đông Đường bị cô nhìn đến toàn thân ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được nữa, mở miệng hỏi cô:
"Sao thế?"
Cô ngập ngừng, sau đó nhẹ thở ra, lông mi cụp xuống, nhỏ giọng nói:
"Em hồi hộp."
Hắn buồn cười, cánh môi mỏng nhếch lên nụ cười cưng chiều:
"Không cần hồi hộp. Chỉ đi đăng kí mà em đã như thế này, sau này tổ chức hôn lễ thì sao?"
Cô hơi bĩu môi, thấp giọng phàn nàn:
"Dù sao cũng là lần đầu mà, anh không phải cũng vậy sao?"
Hắn nhướng mày, cười nói:
"Đương nhiên."
Xe dừng lại, hắn giúp cô mở cửa xe.
Lúc này vẫn còn sớm, cũng không có nhiều người xếp hàng, nên rất nhanh liền đến lượt hai người.
Giao giấy tờ của cả hai ra, nhân viên nhịn không được nhìn thêm hai lần, sau đó cười nói:
"Tôi làm lâu như vậy, vẫn chưa thấy ai đẹp như hai người. Vẻ bề ngoài đẹp lại vô cùng xứng đôi."
Hàn Đông Đường một thân áo vest chỉnh chỉnh tề tề, sự lạnh lùng sắc bén cũng được tháo bỏ, lúc này ấm áp đứng bên cạnh cô.
Nhân viên nhìn Phương Mộc Tĩnh, sau đó thầm ghen tỵ.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng quần đen thon dài, mái tóc xõa đến hông, khuôn mặt thanh tú tràn ngập sức sống.
Cả hai đứng bên cạnh nhau, như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Hàn Đông Đường nghe có người khen mình và Phương Mộc Tĩnh đẹp đôi thì vô cùng vui vẻ, sắc mặt vốn dịu dàng lúc này càng ôn nhu hơn, có thể vắt ra nước rồi.
Thủ tục rất nhanh liền làm xong, hai người theo lời nhân viên đi chụp ảnh.
Ảnh dán lên, một con dấu đóng xuống, cô chính thức là vợ của Hàn Đông Đường, mà hắn cũng trở thành chồng cô, Phương Mộc Tĩnh trong nháy mắt bỗng trở nên ngơ ngẩn.
Cầm sổ kết hôn trên tay, cô cảm thấy vi diệu không thôi.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, lạnh lùng xa cách, lại trải qua khoảng thời gian gần hai năm, trải qua những chuyện không vui vẻ, giận hờn lạnh nhạt rồi dẫn đến chia tay, không ngờ bây giờ bọn họ đã là vợ chồng.
Hắn xoa đầu cô, "Sao vậy?"
Cô đưa một quyển sổ cho hắn, còn mình cũng giữ một quyển, nói:
"Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh."
Hắn nắm tay cô, bước đi, giọng nói trầm ổn hữu lực lại ẩn chứa sự vui vẻ, hạnh phúc vang lên:
"Sau này anh cùng em trải qua." Đoạn đường sau này, đã có người nguyện ý cùng hắn nắm tay bước tiếp.
Cô hơi ngẩn người, sau đó gật đầu:
"Ừ."
Cuộc đời này có anh, không còn gì hối tiếc.
.....
Cả nhà Cố gia mặt mày đặc sắc nhìn hai quyển sổ đỏ tươi trên bàn.
Sơ Ái lên tiếng trước:
"Đây...là sổ kết hôn?"
Phương Mộc Tĩnh dựa vào ngực Hàn Đông Đường cười cười gật đầu.
"Cô không biết cuốn sổ này à?"
Sơ Ái thấp giọng ho khẽ, gương mặt thấp thoáng chút ngượng ngập.
Hỏi sai quá, hỏi sai quá!!
Cố Vạn Tinh theo sau bà xã, hỏi:
"Hai người đã trở thành vợ chồng?"
Phương Mộc Tĩnh lần nữa gật đầu.
Cần quyển sổ này tới mà còn không rõ à?
Ba mẹ Cố trầm lặng, giống như không có gì để hỏi.
Cố Vạn Tinh giơ tay cầm quyển sổ lên:
"Sổ giả à?"
Mặt mày Hàn Đông Đường đen lại, liếc anh một cái, Cố Vạn Tinh vội thả quyển sổ xuống, rụt người lại ôm bà xã.
Sơ Ái cũng lườm anh.
Hỏi thế mà cũng hỏi được.
Không khí lâm vào yên tĩnh, sau đó mẹ Cố lên tiếng:
"Đã xem ngày làm hôn lễ chưa?"
Cô định nói chưa thì trên đỉnh đầu vang lên âm thanh của Hàn Đông Đường:
"Ngày 25 tháng sau."
Cô tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Đến ngày cũng đã xem luôn rồi, vậy mà không nói với cô một tiếng.
Tức giận.
Cảm thấy người trong ngực giận dỗi, Hàn Đông Đường bật cười, khẽ véo mũi cô:
"Định cho em bất ngờ."
"Hừ."
Cố Vạn Tinh nhìn hai người ân ái: "..."
Sơ Ái nhìn hai người ân ái: "..."
Ba mẹ Cố nhìn hai người ân ái: "..."
Người hầu nhìn hai người ân ái: "..."
Quá đáng!
Nhưng mà bọn họ cũng thấy được, Hàn Đông Đường và cô thực sự yêu nhau, nên cũng nén đau thương mà ăn hết.
Thời gian không tính là dài, nhưng cũng không ngắn.
Hàn Đông Đường nói:
"Mọi thứ cơ bản là đã chuẩn bị xong, đến ngày làm lễ hoa tươi và tất cả những thứ cần thiết sẽ được chuyển đến. Giờ chỉ cần may lễ phục thôi."
Áo cưới của cô và Âu phục của hắn đều được đặt may riêng, nhà thiết kế là một người nổi tiếng, đã làm nên những bộ lễ phục chấn động cả giới thời trang.
Hắn đã từng hứa với cô, sẽ cho cô một hôn lễ long trọng.
Phương Mộc Tĩnh kinh ngạc.
"Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?"
Hàn Đông Đường nói:
"Từ lúc em đồng ý cùng anh kết hôn."
Cô đột nhiên mỉm cười, trái tim như được rót mật, cả người hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của hắn.
"Hai người đủ rồi đấy."
Sơ Ái chớp mắt, nhìn cô:
"Tiểu Tĩnh, tôi muốn làm mẹ nuôi của con cô."
Chủ đề đột nhiên bị xoay một vòng khiến cô ngớ người, lát sau mới hiểu Sơ Ái vừa nói gì, chầm chậm gật đầu.
Sơ Ái cười rộ lên, vui vẻ viết lên mặt.
Cố Vạn Tinh khó hiểu: .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Tình Của Sói
2. Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
3. Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
4. Bạch Hổ Tinh Quân
=====================================
"Em vui như vậy làm gì?"
Cô ấy liếc anh, nói:
"Em vui, anh cản em à?"
"Không có, em vui anh cũng vui."
Hàn Đông Đường nhìn hai người bọn họ, sau đó rất kiên quyết đánh mắt đi, nhìn ba Cố:
"Chú Cố, Tiểu Tĩnh không có ba mẹ, hôm đó có thể nhờ chú dắt cô ấy đi trong hôn lễ được không?"
Phương Mộc Tinh nhìn hắn, sau đó cụp mắt, không nói gì.
Ba Cố đồng ý không do dự:
"Được, đương nhiên là được, chú luôn xem con bé là con cháu trong nhà mà."
Phương Mộc Tĩnh cảm động nhìn ba Cố, sau đó gật đầu cảm ơn.
"Cảm ơn chú, chú Cố."
Mẹ Cố phất tay cười nói:
"Cái con bé này, cảm ơn gì chứ."
Cô bật cười, cảm kích nhìn bọn họ.
....
Ra về, cô nắm tay Hàn Đông Đường, nói nhỏ:
"Đông Đường, cảm ơn anh."
Cảm ơn anh vì em mà lo toan mọi thứ.
Hắn kéo cô vào lồng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, nói:
"Đồ ngốc, em bây giờ là vợ anh, anh không lo cho em thì lo cho ai."
"Ừ." Vành mắt cô đỏ lên, nhưng cô không khóc.
"Em muốn đi bái tế mẹ."
Hắn gật đầu, "Ừ, đi thôi." Hắn cũng phải đi gặp mẹ vợ, lần trước có chuyện nên cũng không nhìn kỹ.
Nghĩa trang.
Giọng Phương Mộc Tĩnh hơi nghẹn, nói:
"Mẹ à, con sắp kết hôn rồi, anh ấy đối với con rất tốt."
Người phụ nữ trên tấm bia mỉm cười dịu dàng nhìn cô như những lúc cô còn nhỏ, khóe miệng luôn ẩn chứa sự dịu dàng của người mẹ khiến trái tim cô thắt lại.
Chỉ khi mất đi mới biết quan trọng thế nào.
Hàn Đông Đường cầm tay cô, cúi đầu trang trọng và nghiêm túc, giọng nói manh theo sự kính trọng và nghiêm cẩn:
"Mẹ, con là Hàn Đông Đường, con rể của mẹ cũng là chồng của Tiểu Tĩnh, con hứa với mẹ, nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Nói xong, hắn cúi đầu chào trước bia mộ của bà.
Một cơn gió thoảng qua, thổi mái tóc dài của cô, như đang nhẹ nhàng âu yếm.
Cổ họng nghẹn lại, cô vùi đầu vào ngực Hàn Đông Đường, hít thở thật sâu.
Mẹ à, mẹ nhất định phải chúc phúc cho con đấy.
....
Ở một cái bệnh viện nào đó, trong một phòng bệnh nào đó.
"Anh nghe nói, lão đại và Phương tiểu thư đã đăng kí kết hôn rồi." Giọng nói trầm ấm mang theo một chút ghen tỵ.
Tần Liên đang gõ máy tính lập tức dừng lại, tròn mắt kinh ngạc, âm điệu cũng vì vậy mà cao lên không ít:
"Kết hôn rồi?"
Mike nghe hỏi thì hơi nghĩ nghĩ, đăng kí kết hôn thì chắc là kết hôn mà nhỉ?
Nghĩ vậy, Mike gật đầu, sau đó lại dò hỏi:
"Vậy chúng ta...có nên đăng kí không nhỉ?"
Tần Liên ngớ người, ánh mắt có chút phức tạp, hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng, trong đầu lại là một mớ hỗn loạn.
Anh ta...muốn kết hôn với cậu sao?
Huyết dịch Tần Liên trong nháy mắt sôi bùng lên, trái tim cũng đập mạnh trong lòng ngực, từ sâu thẳm dâng lên một trận vui vẻ.
Mike không nghe Tần Liên trả lời, lại nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của cậu, trái tim nhất thời lạnh xuống.
Cậu không có ý kia.
Không khí nhất thời tĩnh lặng lại, yên tĩnh đến đáng sợ, dường như mang theo chút áp bách.
Tần Liên dù sao vẫn còn trẻ, anh ta không thể gượng ép. Cậu đồng ý bên cạnh anh ta đã là may mắn của anh ta rồi, anh ta không thể gấp gáp được. Tự thôi miên như thế, thế nhưng, anh ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo khôg thôi.
Mike mím môi, định đứng dậy rời đi thì cánh tay bị giữ lại, sau đó anh ta nghe thấy giọng của Tần Liên vamg lên:
"Anh chắc chứ?"
Mike cứng người, sau đó vội vã quay người lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, giọng nói khẽ run:
"Em đồng ý sao?"
Tần Liên hơi mất tự nhiên, khẽ chớp mắt sau đó nói nhỏ:
"Ừ."
Mike đột nhiên bật cười, sau đó ôm chầm lấy cậu, Tần Liên bị ôm bất ngờ nên cả người ngã ra phía sau, bị Mike đè lên người.
"Thật tốt."
Tần Liên đỏ mặt, sau đó lại cau mày hỏi nhỏ:
"Nhưng mà chúng ta có thể đăng kí không?"
Nam và nam, cậu chưa từng nên cũng không biết.
Mike nhếch môi cười, cả khuôn mặt đều là một loại tà ý câu dẫn người:
"Chỉ cần tiền và quyền mà thôi."
Có nhiều thứ tưởng như không thể nhưng đổi lại ở một người có quyền thế và tài lực thì đó chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Tần Liên nhìn vẻ mặt kia của Mike, lại nhìn tư thế mờ ám của hai người, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lự, giơ tay định đẩy người ra nhưng khi hai cánh tay vừa giơ lên lại bị một bàn tay khác chụp lại, kéo lên đỉnh đầu, sau đó là một tràng hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cánh môi bị Mike tùy ý gặm nhấp, Tần Liên khép mắt, khẽ cong môi nhẹ nhàng đáp lại. Nụ hôn của Mike ngày càng điên cuồng, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, sau đó dần rơi xuống bên tai, cổ, xương quai xanh của Tần Liên, để lại từng đóa hoa mai đỏ tươi, mà khuôn mặt hai người dần nhiễm dục vọng.
Quần áo xộc xệch dần rơi xuống trên sàn, trên giường bệnh.
Trong không khí có tiếng môi lưỡi chạm nhau, cùng âm thanh của nước giao triền với nhau.
Mike cúi người, thành kính hôn lên từng tấc da thịt của cậu, một đường lướt xuống tới ngực, lại cúi đầu gặm nhấm hai hạt đậu đỏ trên đó, cuối cùng anh ta dừng lại ở nơi tư mật.
Tần Liên cong người thở dốc không thôi, giơ tay muốn đẩy anh ta ra, nhưng lại yếu ớt vô lực.
"A...ưm...Đừng, dừng...dừng lại..."
Mike khẽ cười, há miệng ngậm lấy không ngừng liếm mút, khiến Tần Liên như sa vào chín tầng mây, cả người lâng lâng không phân biệt được gì, chỉ có thể phát ra chuỗi âm thanh rên rỉ động tình.
Anh ta là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhưng có lẽ là thiên phú vô sự tự thông làm Tần Liên không ngừng run rẩy, âm thanh kia mềm mại khiến anh ta dần mất khống chế, ngẩng đầu lên lần nữa hôn lên môi cậu.
Hai thân thể mạnh mẽ quấn lấy nhau, lưu luyến không tách rời, âm thanh cùng hình ảnh đang diễn ra lại là một màn khiến người khác tai đỏ tim đập, xấu hổ ngượng ngùng.
____