Vạn Kiếp Yêu Anh

Vạn Kiếp Yêu Anh - Chương 63




'Rầm!'

Cánh cửa đột nhiên bị một lực mạnh bên ngoài đạp lên, bung ra.

Lý Hiển Chi nghe tiếng động, kinh ngạc lẫn sững sờ buông Phương Mộc Tĩnh ra. Vẻ mặt cô đờ đẫn, như con búp bê bị rút mất linh hồn.

Lý Hiển Chi còn chưa kịp đứng dậy thì bên thái dương bị một vật thể cứng lạnh áp vào, hắn ta từ kinh ngạc chuyển sang hốt hoảng, sau đó cả người cũng bị kéo xềnh xệch lôi đi.

Sắc mặt hắn ta đại biến, vẻ hoảng sợ in lên khi thấy bóng dáng người đàn ông đi vào.

Vẻ mặt hắn như Tula khát máu, một thân sương giá rét buốt, tùy thời có thể giơ tay mà bóp chết hắn ta.

"Hàn...Đông...Đường..." Lý Hiển Chi gằn từng chữ.

Tại sao! Tại sao hắn lại xuất hiện?!

Lý Hiển Chi không cam tâm, đôi mắt chứa vẻ điên loạn cùng giận dữ nhìn Hàn Đông Đường tiến vào.

Ánh mắt Hàn Đông Đường rơi trên người cô gái, cảm xúc bên trong dập dờn run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi vô hình.

Cô gái của hắn...

Không phải sợ cô bị Lý Hiển Chi làm nhục, mà là sợ nếu hắn đến trễ một chút thôi, thì cô sẽ đánh mất chính mình, lần nữa tự bọc mình lại, u uất bi thảm, rồi thoát ra khỏi thế giới của hắn

Hàn Đông Đường vội sải chân đi tới, cởi áo ngoài khoác lên cho cô, sau đó ôm cô lên, áp vào lòng mình.

Hắn khẽ nhắm mắt, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy vuốt lưng cô, cảm nhận sự run rẩy bên dưới, trái tim hắn co rụt lại, nhẹ giọng bên tai cô nỉ non:

"Không sao rồi, ngoan, không sao rồi."

Cô gái chậm chạp mở mắt, bên trong vương đầy tơ máu cùng sợ hãi, nhìn hắn không chớp mắt.

Lát sau, hắn nghe cô run giọng gọi tên mình, run rẩy như cánh bướm bị dọa sợ sắp bay đi.

"Đông Đường...Đông Đường..."

Ánh mắt Lý Hiển Chi như dao găm, nhìn về bên này, sau đó bật cười cuồng loạn:

"Ha ha ha...Cô ta đã bị tôi vấy bẩn, chà đạp. Hàn Đông Đường, sau này anh còn muốn cô ta được nữa không? Ha ha ha..."

Đôi mắt Hàn Đông Đường lạnh xuống, như chứa cả địa ngục máu tươi nhìn Lý Hiển Chi. Hắn ta bị nhìn đến hoảng hốt, muốn lùi lại nhưng cả người đều bị ép chặt, lùi không được.

Hắn ta dù bị dọa sợ, nhưng vẫn nói tiếp:

"Ha ha ha, anh không nhìn thấy bộ dáng lúc ấy của cô ta đâu...A!"

Trên tay Hàn Đông Đường không biết từ lúc nào xuất hiện một con dao, hắn vung tay, con dao mang theo ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng lóe lên, sau đó xé gió bay đi, sượt qua một bên miệng Lý Hiển Chi.

Lực đạo vô cùng mạnh. Vệ sĩ đang đè hắn ta cũng có thể thấy con dao sượt hơi sâu vào mặt hắn ta, mang đi một lớp da và thịt, sau đó cắm thẳng thùng sắt phía sau, thùng sắt 'keng' một tiếng, sau đó bị đâm đến méo mó.

Lý Hiển Chi dường như bị tình huống này dọa sợ, lúc sau vẫn chưa phản ứng.

Đến khi bên miệng đau rát, mang theo mùi máu hắn ta mới hét lên, đau đớn vùng vẫy, máu bên miệng ứa ra, sau đó rơi xuống, đỏ một mảnh áo hắn ta và sàn nhà.

Phương Mộc Tĩnh cả người run rẩy siết chặt áo Hàn Đông Đường. Lúc nãy cô nằm nghiêng, lại vừa vặn che đi vết đánh bên mặt. Nhưng vừa rồi, một khắc khi cô ngẩng lên, năm ngón tay đó đập vào mắt hắn, khiến mắt hắn đau xé, khuôn mặt đẹp đẽ ẩn chứa mấy phần sát khí.

Lúc đó, hắn chỉ hận không thể lột da Lý Hiển Chi ra.

Hắn ôm cô, đứng dậy.

Thuộc hạ tiến lên:

"Lão đại, người này..."

Ánh mắt hắn lướt qua Lý Hiển Chi nằm vật vã ra sàn, mang theo ý lạnh rét buốt, hắn khẽ nhếch môi, âm thanh nhẹ nhàng như không muốn kinh động đến cô gái trong lòng chậm rãi thoát ra khỏi miệng, sau đó biến mất trong làn gió đêm lạnh lẽo.

.....

Trời bên ngoài tối đen, hắn ôm cô ngồi vào xe, nói với Mike ngồi ở ghế lái.

"Chạy đi."

Mike lướt qua kính chiếu hậu, nhìn cô gái co ro nằm trong lòng Hàn Đông Đường, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ý lạnh.

Một là vì Phương tiểu thư rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất thân thiện.

Hai là vì cô trong tương lai sẽ trở thành phu nhân của bọn họ.

Vậy mà tên khốn đó dám làm vậy.

Mike thu mắt lại, thả rèm che xuống sau đó lái xe đi.

Cô gái vốn an tĩnh nằm trong lòng Hàn Đông Đường đột nhiên vùng vẫy, Hàn Đông Đường giật mình, vội cúi xuống ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi:

"Sao thế?"

Hắn nghe cô nhỏ giọng nói:

"Anh buông em ra."

Hàn Đông Đường sững sờ, sau đó cẩn thận đặt cô lên ghế bên cạnh. Vừa định ôm lấy cô thì cô gái nhanh chóng cách xa hắn ra, cả người dựa vào một bên cửa.

Hàn Đông Đường nhìn cô, muốn tiến lại thì bị cô yếu ớt nhìn, ánh mắt chứa ủy khuất cùng sợ sệt.

"Anh đừng lại đây."

Hắn cau mày, bàn tay siết chặt, chỉ muốn băm vằm Lý Hiển Chi ra.

"Sao vậy?"

Cô gái cúi đầu, khàn giọng bật ra một chữ:

"Bẩn."

Cô rất bẩn. Bị gã đàn ông kia đè dưới thân, bị gã hôn, ngay cả áo cũng bị gã xé rách.

Cô rất bẩn nên không muốn Hàn Đông Đường chạm vào mình.

Một giây đó, Hàn Đông Đường nghe thấy tiếng tim mình chậm lại, sau đó bị người khác ấn lấy đâm vào, đau đớn lan tràn cả toàn thân.

Hắn mím môi, vươn tay kéo cô vào lòng, in một nụ hôn lên tóc cô, âm thanh trầm trầm trấn an cô:

"Không bẩn. Anh biết, hắn ta chưa làm vậy với em. Tiểu Tĩnh không bẩn."

Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm cô rất chặt, cuối cùng sức cùng lực tận, cô buông thõng hai tay, áp mặt vào ngực hắn.

Chất lỏng ấm áp lại ướt át thấm qua áo hắn, áp lên da hắn, khiến toàn thân Hàn Đông Đường cứng đờ.

Hắn đẩy cô ra, vội lau nước mắt cho cô, nhưng hắn càng lau, nước mắt càng rơi nhanh hơn.

Hàn Đông Đường luống cuống, giọng nói cũng đặc biệt gấp:

"Đừng khóc."

Nhưng cô gái vẫn không lên tiếng, chỉ là nước mắt vẫn rơi. Không một tiếng động, lại khiến lòng người quặn thắt.

Cô dù sau cũng là một người phụ nữ. Dù mạnh mẽ thế nào, cũng sẽ có lúc yếu đuối, tất cả sợ hãi cùng tuyệt vọng của cô lúc này đều tuôn ra cùng với nước mắt.

.....

Xe về đến nhà, Phương Mộc Tĩnh đã ngừng khóc, nhưng khóe mắt vẫn còn ẩm ướt và đỏ hoe.

Hàn Đông Đường bế cô vào nhà. Người hầu đã được thông báo trước, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong.

Hắn định ôm cô vào phòng tắm thì nghe cô nói:

"Em tự làm."

Hàn Đông Đường nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, để cô tự đi vào.

Nhưng gần 1 tiếng trôi qua, cô vẫn chưa ra. Hàn Đông Đường nhíu mày, ngồi đợi một lát nữa, nhưng cửa phòng không có dấu hiệu mở ra.

Hắn đứng dậy, gõ cửa:

"Tiểu Tĩnh?"

Không nghe tiếng đáp lại, Hàn Đông Đường cảm thấy không ổn, mở cửa ra, liền thấy cô gái ngồi trong bồn tắm, quay lưng lại với hắn.

Hắn tiến lên, thì thấy cô đang dùng bông tắm, không ngừng chà xát lên cơ thể.

Làn da bị cô chà đến ửng đỏ, có nơi bị chà mạnh đến rướm máu.

Hàn Đông Đường hoảng hồn, vội bế cô lên, Phương Mộc Tĩnh ngơ ngác nhìn hắn.

"Em...vẫn chưa tắm xong."

Hắn cúi đầu, ánh sáng chiếu vào đáy mắt, làm đôi mắt hắn toát lên vẻ ấm áp dịu dàng, lại thấp thoáng vẻ đau lòng.

"Sạch rồi, không cần tắm nữa."

Cô ngẩn người:

"Sạch...ư?"

Hàn Đông Đường khẽ gật đầu, quấn khắn tắm lên người cô, bế cô ra.

Một Hàn Đông Đường lạnh lùng, tàn nhẫn khi nãy đã biến mất. Giờ chỉ còn người đàn ông nhẹ nhàng mặc quần áo cho cô.

Mặc quần áo xong, hắn tắt đèn, ôm lấy cô:

"Ngoan, ngủ thôi."

Cô bị hắn ôm vào lòng, lát sau mới nói:

"Đông Đường, lúc đó, em rất sợ."

Cơ thể Hàn Đông Đường run lên, sau đó nói:

"Ừ, không sao rồi, đừng sợ."

Nhưng cô nói tiếp:

"Em sợ anh không đến kịp, em sợ mình không còn xứng với anh nữa."

Hắn hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:

"Trên thế gian này, anh chỉ cần em, cũng chỉ em mới xứng với anh, người khác anh không cần."

Cô đưa tay, ôm chặt tấm lưng rộng lớn của hắn, từ từ nhắm mắt lại, hít sâu mùi hương trên cơ thể hắn, sự sợ hãi dưới đáy lòng dần bình ổn lại.

"Xin lỗi, lại để em khóc rồi."

Khi mơ màng, cô nghe thấy câu nói đó, như gần như xa chạm vào tim cô.

.....

Sáng hôm sau, trên TV đưa tin: Một người dân địa phương lên núi, phát hiện dưới chân núi có thi thể một người đàn ông.

Cảnh sát nhanh chóng bao vây hiện trường, lấy lời khai nhân chứng.

Theo giám định ban đầu của pháp y, nạn nhân là nam, bị cưỡng bức mạnh bạo nhiều lần, hậu môn xuất hiện tình trạng xuất huyết nặng, cơ quan sinh dục là dương v*t bị cắt mất, sau đó bị tám phát súng bắn đến chết.

Không phát hiện manh mối hung thủ để lại.

Chứng minh thư và một ít giấy tờ bị cảnh sát giữ, đem về đồn. Trên đó thấp thoáng tên: Lý Hiển Chi.

______

Nhập học là một đống thứ bắt đầu đổ dồn về, kiểm tra kiểm tra và kiểm tra😍

Vote nha vote nha~~~~ ^^