Vạn Kiếp Yêu Anh

Vạn Kiếp Yêu Anh - Chương 35




"Phương tiểu thư, đồ của cô."

Phương Mộc Tĩnh mỉm cười, nhẹ gật đầu:

"Cảm ơn."

Cô thanh toán, sau đó rời đi.

Cô thật ra không giận cũng không trách Hàn Đông Đường, ghen có nghĩa là có quan tâm, chỉ là hắn vốn là người không giỏi diễn đạt, huống hồ, hôm nay lại là một ngày đặc biệt.

Nghĩ đến đây, cô mỉm cười vui vẻ bước đi.

Đến bệnh viện, cô đụng phải Cố Vạn Tinh cũng đang đi vào.

"Ôm gì thế?" Anh nhìn hộp quà trong tay cô, tò mò.

"Quà."

"Cho ai vậy?" Tặng cả quà.

Cô liếc anh, nhẹ nhàng cười, nhưng từng câu chữ như kim đâm:

"Dù sao cũng không phải cho anh."

Anh giả bộ ôm ngực tỏ ý trúng tên, nhăn mặt:

"Đồ vô lương tâm."

Cô thầm đánh giá anh:

"Tâm trạng tốt như vậy, tỏ tình thành công rồi à?"

Anh thầm chậc lưỡi, lại có vẻ buồn bã:

" Vẫn chưa, đang nghiên cứu."

Cô bật cười, "Tỏ tình cũng nghiên cứu, anh chỉ cần ôm một bó hoa, đứng trước mặt nói ba chữ "anh thích em" là xong."

Cố Vạn Tinh lắc đầu, " Không lãng mạn gì cả."

Anh muốn một màn tỏ tình thật ấn tượng, khiến người con gái anh thích cảm thấy bất ngờ cùng cảm động, anh muốn cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Cô bĩu môi, khuôn mặt tràn ngập vẻ khinh bỉ tên xử nam nào đó:

"Không có kinh nghiệm yêu đương còn muốn lãng mạn, ha ha."

Cố Vạn Tinh nghe xong chỉ muốn đập cô một trận, cả người bị hai chữ 'xử nam' làm cho ngứa ngáy khó chịu, đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng có tiền đồ gì cả, một bụng lửa giận nghẹn lại không chỗ phát tác, chỉ có thể trừng mắt với cô biểu thị sự tức giận cùng không hài lòng.

Con nhóc vô lương tâm. Biết thế chẳng đến hỏi cô, để rồi còn bị chê cười. Cố Vạn Tinh mím môi đi thẳng, trước khi đi còn không quên xoa đầu cô một cái thật mạnh.

Phương Mộc Tĩnh đập cánh tay anh kháng nghị, vuốt lại mái tóc bị anh làm rối sau đó bật cười, cúi đầu nhìn hộp quà, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, thở hắt ra, vui vẻ vào thang máy.

......

Tính là cô sẽ xin về sớm, sau đó làm một bàn thức ăn nhưng ai ngờ bệnh viện có ca phẫu thuật đột xuất, Cố Vạn Tinh giao cho cô, cô không thể không tiến hành.

Cô gọi một cuộc điện thoại:

"Alo, Đông Đường?"

Bên kia chậm một lát, sau đó mới "Ừ" một tiếng, "Sao vậy?"

Cô liếm môi:

"À, bây giờ em đột nhiên có cuộc phẫu thuật gấp, tối nay sẽ về trễ, anh đừng đợi em."

"Ừ, anh biết rồi." Giọng nói kia không cao không thấp, cũng không nghe ra vui buồn, nhưng lại khiến lòng người thoáng lạnh.

"Ừm, vậy tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cô nhìn màn hình tối đen, tâm tình có chút phức tạp.

Hàn Đông Đường giận cô à?

Hôm qua mặc dù hắn có chút quá đáng nhưng nhìn lại cô cũng có phần không đúng, cùng lắm thì về năn nỉ thôi.

Người đó mạnh miệng nhưng yếu lòng, Phương Mộc Tĩnh đã vạch lên kế hoạch để lấy lòng hắn...

Cô biết trong tình yêu, đôi khi sẽ xảy ra cãi vã, nhưng mà không có cãi vã thì tình yêu cũng chẳng hoàn chỉnh.

Cô cũng không phải là người thích giận hờn, nếu giận cũng chỉ một lát, đợi bình tĩnh lại thì cũng cho qua. Chỉ có người đàn ông kia...lúc nào cũng muốn ức hiếp cô.

Đang suy nghĩ thì y tá gọi:

"Trưởng khoa Phương, vào thôi."

Cô cất điện thoại:

"Ừ."

.....

Không đón cô nên Hàn Đông Đường cũng không về sớm, hắn ở lại công ty, khoảng 7 giờ liền đến thẳng bệnh viện.

Vốn cũng định dỗ dành cô gái nhỏ một chút, không muốn cô buồn lòng nên cả người có chút lơ đãng mất tập trung.

Cả buổi chiều hắn ngồi suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng. Cô tin hắn mới ở cạnh hắn, vậy mà hắn lại không tin cô. Hàn Đông Đường lần đầu tiên âm thầm kiểm điểm bản thân mình, thầm trách bản thân nóng vội.

Nên dỗ cô thế nào đây?

Hai người hai nơi, nhưng lại đồng thời băn khoăn cùng một vấn đề.

Chiếc xe băng vun vút trên đường, mang theo dòng suy nghĩ không lời đáp.

Cảnh bên đường lướt qua rồi lùi lại phía sau, không hiểu sao, Hàn Đông Đường đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn cau mày, định nhắm mắt một chút thì đôi mắt đen nhánh dừng lại bên trong một quán nước bên đường.

"Dừng xe." Hắn trầm giọng.

Tần Liên ấn phanh, qua kính chiếu hậu nhìn Hàn Đông Đường, nhưng ánh mắt Hàn Đông Đường không cho cậu ta nửa phần, toàn bôn đều đặt lên quán nước kia, rõ hơn nữa là cô gái đang ngồi trong quán nước kia.

Tần Liên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó cậu liền sinh ra nghi ngờ với hai mắt của mình.

Nếu cậu nhìn không nhầm, thì bên trong là Phương tiểu thư?

Không, chắc nhầm rồi...

Nhưng mà, nhìn Tổng giám đốc nhà mình, lại nhìn khuôn mặt sắp đóng băng của hắn, Tần Liên thầm run lên.

Hàn Đông Đường mím chặt môi, sao cô nói mình có ca phẫu thuật gấp?

Sao cô giờ lại ở đây? Bây giờ còn khá sớm, sao cô lại trang điểm xinh đẹp, trang phục xinh đẹp, ngồi ở đây? Cùng một người khác?

Sao cô lại lừa hắn?

Người đàn ông đó, hắn cũng chưa từng gặp qua.

Tướng mạo bình thường, chính là kiểu vứt vào một đám người, tìm mãi mà không ra.

Sao cô lại cùng hắn ta?

Hàn Đông Đường chỉ cảm thấy khó tin, sau đó là một loại cảm giác muốn xông vào, xé nát gã đàn ông đó, muốn chất vấn cô, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Đôi mắt hắn băng lãnh nhìn hai người trong quán.

Đột nhiên người đàn ông cầm nĩa, xiên một miếng thịt đưa tới bên môi cô, cô cười ngại ngùng nhưng vẫn há miệng.

'Đùng!'

Trong đầu như có tiếng nổ đùng đoàng, đánh thẳng vào thần kinh của hắn.

Cảnh tượng này, như một con dao đâm thẳng vào Hàn Đông Đường.

Hắn ngạc nhiên, hắn tức giận, hắn không thể tin, hắn...đau lòng!

Tần Liên ngồi ở ghế lại cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Phương tiểu thư sao lại...?

Nếu Hàn Đông Đường còn đủ bình tĩnh, hắn nhất định sẽ nhìn ra vấn đề, hắn nhất định sẽ nhớ, rằng Phương Mộc Tĩnh sợ hãi tình yêu thế nào, hắn nhất định sẽ nhớ Phương Mộc Tĩnh từng yếu ớt ôm lấy hắn, xin hắn đừng bỏ rơi cô thế nào, hắn nhất định sẽ nhớ rõ sự e ngại cùng thiếu lòng tin của cô, nhưng mà, ngay từ lúc hắn thấy bóng dáng đó xuất hiện ở đây, hắn đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, cảnh tượng đó đâm thẳng vào hắn mà hắn cũng chưa từng suy nghĩ về nó, cứ như vậy mà chấp nhận, không một chút hoài nghi.

Tần Liên thầm liếc nhìn Hàn Đông Đường qua kính chiếu hậu, một cỗ lãnh ý kinh người liền bay tới, xâm nhập vào từng sợi dây thần kinh.

Cậu ta hoảng hồn, vội dời mắt đi, tổng giám đốc quá kinh người!

Cảnh bên trong...cũng quá kinh người!

Sao lại như vậy? Phương tiểu thư cùng Tổng giám đốc sao lại như vậy?

Cậu dường như còn chưa chấp nhận sự thật rằng, hình như, Phương tiểu thư cho ông chủ của mình đội nón xanh.

Nhưng mà, Phương tiểu thư rõ ràng không phải người như vậy, cô ấy tốt như vậy, sao lại là người một chân đạp hai thuyền.

Vả lại, Tổng giám đốc như vậy...tiền bạc, quyền thế, nhan sắc, thậm chí thân thể, đều trên người, không thua kém ai, khó có ai bì được, sao Phương tiểu thư lại phản bội chứ...

Đầu Tần Liên rối mù, cảm thấy ngày càng lạnh, sắp chết đến nơi.

Cậu ta đánh mắt vào trong, không biết người đàn ông nói gì mà cô liền cười vui vẻ, người đàn ông giơ tay xoa đầu cô, ánh mắt ngập vẻ dịu dàng.

Dịu dàng cái khỉ!

Tần Liên âm thầm kêu lên.

Hàn Đông Đường siết chặt tay, đôi mắt nheo lại, nguy hiểm và nồng đậm sát khí, như dã thú chuẩn bị tấn công kẻ thù.

Hắn không cảm thấy, cũng chẳng hay rằng, vành mắt hắn đã đỏ lên từ bao giờ, tất cả có vẻ bình thường, nhưng dòng máu ấm nóng lại dần trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo bao trùm khi cô gái trong kia nở nụ cười vui vẻ.

Hắn lại không hề mang suy nghĩ, người bên trong không phải cô.

Có phải hắn quá vội vàng rồi không? Vội vàng xác định tình cảm như vậy?

Hàn Đông Đường thầm tự hỏi.

Hắn không đi xuống xe, không đi vào, cả người hắn dường như yếu đi, không còn sức lực để đối mặt.

Tần Liên cắn chặt răng, ngăn cản bản thân run lên.

Hàn Đông Đường hít sâu, bứt ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn gửi đi một tin nhắn:

[Em đang làm gì vậy?]

Điện thoại sáng lên, cô chỉ nhìn một cái liền không quan tâm nữa, người đàn ông nắm tay cô, nói gì đó, cô liền qua chỗ hắn ta ngồi, hai người lao vào hôn nhau, cũng mặc kệ hoàn cảnh xung quanh.

Hắn thu hết cảnh đó vào mắt, nhếch môi cười lạnh, lại như ác quỷ vừa tắm máu, lộ ra hơi thở tàn độc.

Được lắm Phương Mộc Tĩnh! Giỏi lắm!

Yêu tôi?

Ha ha...

Hắn thầm cười lớn, đôi tay siết chặt thành quyền.

Tần Liên đã không dám nhúch nhích gì nữa, cậu ta cầu trời, cầu Phật cho mình xuống xe, nếu không cậu ta chịu không nổi mất.

Đôi mắt Hàn Đông Đường đỏ ngầu, cả khuôn mặt căng cứng, quanh thân là cỗ áp thấp như muốn đóng băng.

Nhưng mà, ai biết hắn cũng đau đớn thế nào.

Trái tim của hắn, dường như không còn đập nữa, chỉ vô thức siết chặt, siết chặt, khiến hắn ngạt thở.

Đây là lần đầu tiên hắn trải qua đau đớn thế này, đau đến mức hận không thể bóp chết người khiến hắn như vậy, nhưng lại đau lòng phát hiện bản thân không nỡ thương tổn cô, dù chỉ một chút.

Sâu trong đôi mắt như lang báo kia là nỗi đau thấu trời, vành mắt nóng lên, Hàn Đông Đường khẽ nhắm mắt, lông mi ươn ướt.

Hắn gửi đi một tin nhắn:

[Phương Mộc Tĩnh, nếu cô chịu không nổi nữa thì chúng ta chia tay.]

Hắn buông tay cho cô rời đi.

Hắn đâu nghĩ rằng, giây trước hắn còn lo cô giận hắn không thôi, giây sau hắn đã rơi vào tình cảnh thế này.

Chia tay...

Hai từ này vốn hắn không bao giờ nghĩ tới.

Hắn ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn, ngay cả một lần đối mặt cũng chẳng cần.

Hắn, không tin cô.

Đến nỗi, sau này, hắn lại ân hận mà dày vò bản thân, sao lại không tin cô.

Tin nhắn gửi đi, hắn nói với Tần Liên:

"Lái xe, quay về."

Tần Liên run lẩy bẩy:

"Vâng...vâng ạ..."

Cô gái ngồi trong quán, liếc về phía màn hình, trên đó làm gì có tin nhắn nào!

Trên khuôn mặt dần nở nụ cười đắc ý.

Có thể dùng lòng tin để chia rẽ, vì giữa đối phương, ít nhất là một bên, sớm đã gieo nghi ngờ.

......

Gần 8 giờ, đèn phòng phẫu thuật mới tắt.

Cô gái mang khuôn mặt mệt mỏi và mướt mồ hôi đi ra.

"Người nhà yên tâm, phẫu thuật thành công."

Người nhà cảm kích gật đầu, nước mắt tuôn ra, cảm ơn không ngớt.

Cô thay quần áo, cầm điện thoại lên xem, phát hiện có hai tin nhắn từ Hàn Đông Đường.

Cô cầm chai nước, vặn nắp, còn một tay thì mở điện thoại.

Cô nhướng mày, nhưng sau khi đọc, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, vẻ hoảng loạn in lên khuôn mặt.

Chia tay?

Sao lại chia tay?! Không phải đang rất tốt sao?

Bọn họ cũng chỉ cãi nhau một chút, cô cũng định xin lỗi hắn rồi, sao lại muốn chia tay?!

Cô há miệng thở dốc, ngón tay run rẩy bấm gọi cho Hàn Đông Đường, nhưng không ai nghe máy, chỉ có tiếng tổng đài lạnh lẽo.

Cô siết chặt điện thoại, nhắm mắt lại, ép bản thân bình tĩnh nhưng mà thần trí cô sớm đã loạn.

Làm ơn... đừng mà...

Đừng ép cô quay trở về vực thẳm đó một lần nữa...

Vì trải qua ngọt ngào, cô mới sợ hãi phải đối mặt với cô đơn lạnh lẽo thế nào...

Tại sao? Tại sao?

Tại sao hắn cuối cùng cũng như vậy?

Phương Mộc Tĩnh vứt chai nước, cầm điện thoại, chạy về phía phòng cất đồ, cầm hộp quà đã được bao gói kỹ càng sau đó liền chạy đi.

Hắn...muốn chia tay với cô!

Tại sao chứ?

Nhưng mà bước chân đang chạy lại bất chợt dừng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía trước, trừng to không thể tin.

Phương Mộc Tĩnh cảm thấy đau đến mấy chắc cũng vậy thôi, bởi vì đã không còn cảm giác nữa rồi.

Hàn Đông Đường đang cùng Hàm Duyệt An bước ra khỏi phòng khám.

Hàm Duyệt An dựa vào hắn, tư thế vô cùng thân mật.

A?

Tay ôm hộp quà buông thõng xuống, thẩn thờ nhìn bóng lưng bọn họ, trái tim đau đớn vô cùng.

Hắn vì cô ta mà chia tay với cô sao?

Hắn nói bọn họ không có quan hệ gì. Cô tin!

Hắn nói hắn sẽ ít tiếp xúc với cô ta lại. Cô đồng ý!

Hắn nói gì cô cũng tin, bởi vì cô yêu. Yêu, nên cô trao cả lòng tin cùng tình cảm, để đổi lấy cảnh tượng ngày hôm nay.

Bây giờ, mọi chuyện đối với cô như hư như ảo.

Hàn Đông Đường, anh được lắm!

Không một lí do.

Không một lời nói.

Không một lần gặp mặt.

Ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.

Cô bật cười, chua chát đến nhói lòng, cắn chặt môi, đôi môi bắt đầu rướm máu.

Được!

Anh muốn chia tay đúng không?

Được, chúng ta chia tay!

Cô quay lưng đi theo hướng ngược lại, cúi gằm mặt.

Trong nháy mắt ngước lên, nước mắt rơi đầy khuôn mặt, thê lương vô cùng.

Cô mỉm cười, nhìn hộp quà trong tay.

Hàn Đông Đường, anh thất hứa rồi!

Anh hứa sẽ không để em khóc.

Anh hứa sẽ không như bọn họ.

Anh hứa sẽ ở cạnh em, anh hứa thật nhiều thứ...

Anh thất hứa rồi!

Chúng ta không thể cùng nhau bách niên giai lão, tất cả kết thúc rồi.

Cuối cùng, cô cũng chẳng quan trọng như thế, cuối cùng cũng chỉ còn mình cô, quay về ổ nhỏ của mình, vết thương đau đến mấy cũng chỉ còn mình cô đối mặt, không ai ôm ấp vỗ về, chỉ còn bóng tối đầy cô độc lạnh lẽo.

Một đêm, thật dài...

_____