Vạn Kiếp Yêu Anh

Vạn Kiếp Yêu Anh - Chương 32




Sáng hôm sau, cô vẫn đi làm bình thường, buổi chiều thì xin nghỉ phép sau đó đến tiệc sinh thần của ba Phương.

Ông ta là người kinh doanh, nên trong buổi tiệc không thiếu những doanh nhân từ nhỏ đến lớn, căn nhà tấp nập người lui tới náo nhiệt vô cùng.

Cô nhìn cảnh này, mặt không cảm xúc đi thẳng vào trong. Theo sau là tiếng xì xào bàn tán.

“Đó là con gái trước của Phương tổng sao?

“Cũng lạnh lùng thật.”

“Tôi thấy cô ấy rất ít xuất hiện, chắc không được yêu thương.” Bla bla bla.

Người hầu thấy cô vội cúi đầu chào:

“A, đại tiểu thư.”

Thật ra, người hầu trong nhà đa phần đều rất sợ cô, chủ yếu là do khuôn mặt luôn nghiêm túc đến lạnh lùng của cô, bởi vậy không ai chủ động đến gần.

Cô đưa hộp quà đã được gói kỹ trong tay cho ông ta, lạnh nhạt nói:

“Ba, sinh thần vui vẻ.”

Ông nhận lấy, đôi mắt hơi đỏ, cất giọng run rẩy:

“Ừ, ừ, cảm ơn con, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”

Ông ta còn sợ cô sẽ không tới.

Cô lạnh lùng đứng đó, lại thu hút không ít ánh nhìn, nhưng không ai dám đến gần bắt chuyện, nhưng cũng không ít người cười nhạo, cô nghe loáng thoáng họ nói: Chỉ là một đứa con gái không được thương yêu thì có thể đến đâu chứ.

Cô nhìn đồng hồ, còn khoảng 20 phút nữa mới bắt đầu bữa tiệc, cô cầm một ly rượu vang, đi ra sau vườn.

Một giọng nói nhẹ nhàng duy mĩ vang lên phía sau:

“Chị.”

Cô xoay người, nhìn người vừa gọi mình. . Truyện Dị Năng

Phương Tâm Văn mỉm cười. Xem ra bình phục cũng nhanh lắm đấy, mới đây mà lại có thể bay nhảy rồi.

Phương Tâm Văn thầm đánh giá cô. Một bộ lễ phục màu xanh ngọc bích, trong quá nhiều trang sức rườm rà nhưng lại đẹp đến kì lạ, mái tóc dài tùy tiện xõa ra sau lưng, kết hợp với ngũ quan tinh xảo mang đến vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Cao quý!

Hai chữ vô tình bật ra trong đầu cô ta.

Phương Tâm Văn thầm hừ lạnh, ha, cao quý thì sao, dù sao cô ta cũng có ba mẹ thương yêu cưng chiều, còn cô thì không.

“Chị à, sao chị lại ra ngoài đây, tiệc sắp bắt đầu rồi.” Cô ta giả vờ thân thiết hỏi.

Cô nhìn cô ta, không mặn không nhạt nói:

“Tôi ở đâu còn cần cô quản sao?”



Cô ta ra vẻ ủy khuất, “ Chị, em chỉ muốn quan tâm chị thôi...”

Cô nhếch môi, lạnh lùng bật ra hai chữ, "Không cần.”

“ Em...” Cô ta đảo mắt xung quanh, thấy không có ai liền nhếch môi cười, sau đó thất thanh hét lên:

“ Á!!”

‘Ùm' một tiếng, cô ta đột nhiên ngã người, cả người rơi thẳng vào hồ nước phía sau.

Người hầu nghe tiếng hét liền chạy tới, ba mẹ Phương cũng có mặt, thấy cảnh tượng này thì mất hết hồn vía, ngay sau đó mẹ Phương lập tức la lớn:

“Mau, mau, người đâu mau cứu người!”

Người hầu nhanh chóng nhảy xuống, vớt người lên.

Sắc mặt cô ta đã trở nên tái xanh, đôi môi tím ngắt. Có người giúp cô ta hô hấp nhân tạo, bàn tay liên tục ấn lên ngực, sau đó cô ta đột nhiên ho khụ một cái, nôn hết nước ra, vẻ mặt đầu tiên là cứng đờ, hiện lên tia hoảng loạn, đánh ánh mắt ấy về phía cô.

“Chị...” Yếu đuối đến đáng thương, ánh mắt yếu ớt kia giống như đang hỏi cô tại sao lại làm như thế, đem đến hàng loạt ánh nhìn hoài nghi.

Cô khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta diễn kịch, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm, nếu không phải vỗ tay không hợp với hoàn cảnh thì cô đã cho cô ta một tràn pháo tay rồi.

Tiếc cho cô ta không đi làm diễn viên.

Nền điện ảnh nợ cô ta một tượng Oscar.

Cô không ngờ cảnh tượng trên phim truyền hình cùng tiểu thuyết lại xuất hiện ở đây, mà cô lại trở thành nhân vật phản diện.

Cô cảm thấy cô ta ngu ngốc không thôi. Muốn thu hút chú ý, hãm hại người khác liền tự ra tay thương tổn bản thân mình, vừa xuất viện liền tự chơi bản thân một vố, có cần thiết không?

Cô ta sợ cô sẽ giành hết ánh hào quang của cô ta, nhưng nhìn hình ảnh này, cô ta nào có chút vẻ tiểu thư danh giá nào, chật vật dơ bẩn, chỉ có thể thu hút sự thương hại của người khác mà thôi.

Cô lại muốn xem, cô 'em gái' này sẽ làm được đến mức nào. Dù sao không lâu nữa thôi, giữa bọn họ sẽ chẳng là gì cả, nghĩ đến đây, cô lại nhìn về phía ba Phương, thấy ông ta lại đang nhìn mình, ánh mắt kia...

Cô đột nhiên nở nụ cười.

Mẹ Phương thấy con gái mình như vậy thì đứt hết ruột gan, lại thấy cô ta nhìn cô, bao nhiêu oán giận liền trút hết lên người cô, đương nhiên nghĩ rằng là cô hại.

Bà ta còn chưa kịp nói thì Phương Cảnh đã lên tiếng cắt ngang:

“Mau đưa con bé về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ông ta nhìn cô, tâm tình phức tạp:

“Con cũng đi cùng đi.” Dừng một chút, ông ta nói:

“Chuyện ngày hôm nay, tôi không mong sẽ truyền ra bên ngoài.”

Mọi người vội gật đầu.

........

“Phương Cảnh! Chuyện này ông phải cho tôi một lời giải thích! Ông nhìn con tôi đi, nó mới khỏi bệnh, bây giờ lại thành ra thế này, ông xử lí đi!"

Vừa vào phòng, bà ta lập tức lớn tiếng, đôi mắt độc ác nhìn về phía Phương Mộc Tĩnh.

Con gái của bà ta...

Con bé vừa xuất viện, vừa khỏi bệnh một chút, thế mà lại...

Ông ta trầm mặc, nhìn Phương Tâm Văn đang khóc thút thít trên giường, lại nhìn cô đang đứng, thở dài:

“Tiểu Tĩnh, đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Phương trừng mắt nhìn ông ta, lại bị ông ta khẽ lườm nên nhịn xuống.

“Tôi không biết, hỏi con gái ông ấy.”

Cô như cười như không nhìn ông ta.

Phương Tâm Văn yếu ớt lên tiếng:

“Ba mẹ, không liên quan đến chị, là con đứng không vững nên ngã xuống hồ, hai người đừng trách chị.”

Mẹ Phương nghe thế thì lửa giận bừng bừng:

“Con bao che cho cô ta làm gì? Cô ta đẩy con xuống mà con còn muốn nói giúp cô ta."



Ánh mắt cô sắc lạnh quét tới, đem bà ta suýt chút nữa đông cứng:

“Tôi đẩy? Bà thấy? Hay có camera quay lại?”

Bà ta cười lạnh:

“Chỗ đó chỉ có cô và con gái tôi, con bé không lẽ tự ngã?”

“Chính miệng cô ta đã thừa nhận. Phương phu nhân, chuyện gì tự mắt thấy hãy nói, nếu không tôi lại đâm đơn kiện bà vu khống tôi đấy."

Bà ta tái mặt, tức giận run người nhưng không dám nói.

Phương Cảnh bên cạnh im lặng không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút nặng nề.

“Mẹ à, con thật sự không sao rồi.”

Bà ta đau lòng ôm con gái mình vào lòng trừng mắt nhìn ông ta:

“Phương Cảnh, tôi nói cho ông biết, hôm nay ông phải giải quyết cho rõ ràng, hôm nay nếu không phải cô ta rời khỏi đây, thì là hai mẹ con tôi rời đi, tôi nhất quyết không để con gái tôi chịu thiệt.”

Ông ta thập phần kinh ngạc, sau đó khó xử nói:

“Bà cũng đừng làm quá lên, con bé cũng không sao rồi."

Bà ta tức đến bật cười, u ám chỉ tay vào cô:

“Ông không quyết định? Muốn bao che cho cô ta? Hay là ông còn luyến tiếc tình cảm với người phụ nữ quê mùa kia?!”

Ông ta hoảng hốt, quát khẽ:

“ Bà nói bậy bạ gì vậy!”

Nhưng mà nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống đến cực điểm, đôi mắt xinh đẹp của cô nheo lại, che đi từng mảnh băng lặnh lẽo, tiến tới gần bà ta:

“Bà vừa nói gì?” Cô gằn từng chữ.

Bà ta cảm thấy âm phong thổi xung quanh, mồ hôi không tự chủ mà túa ra, lắp bắp hỏi:

“Mày...mày muốn làm gì?”

Một đứa con ranh mà cũng dám uy hiếp bà ta. Nhưng mà đáng sợ hơn, bà ta thế mà lại sợ!

"Tiểu Tĩnh..." Ba cô lên tiếng khuyên ngăn, nhưng cô chẳng màng tới.

Nhưng mà cô như không nghe thấy, hai tay siết chặt, khuôn mặt căng cứng lạnh lẽo như sương, dọa đến Phương Tâm Văn cũng run lên từng đợt.

“Bà nói ai quê mùa?” Cô dừng lại trước mặt bà ta, đôi mắt cụp xuống, che đi sự nguy hiểm.

Cô chưa từng là một người hiền lành dễ ức hiếp, bây giờ bà ta lại chọc trúng vảy ngược của cô.

Ba Phương thấy thế liền tiến lên, kéo tay bà ta, “Đừng nói nữa.”

Bà ta dường như cũng bị dọa sợ, nhìn cô chằm chằm.

Cô đột nhiên cười lớn, nhưng nụ cười không thể hòa tan băng lạnh trên mặt, giọng nói nhàn nhạt nhưng kiên quyết chắc nịch:

“Đừng bao giờ để tôi nghe mẹ tôi xuất hiện từ cái miệng dơ bẩn của các người, ai quê mùa bà chắc còn rõ hơn tôi. Hôm nay tôi không đẩy con bà, nhưng nếu cô ta trêu chọc đến tôi, thì hậu quả không phải chỉ là một cái đẩy xuống hồ như thế đâu, còn nữa...”

Cô nhìn Phương Cảnh, gằn từng chữ:

“Không cần phải lựa chọn, tôi đi, sau này cứ xem là ông chưa từng có đứa con này, mẹ tôi hận ông, thì ông cũng đừng mong tôi sẽ tha thứ! Gia đình các người tốt rồi, tôi không cần cái danh Phương đại tiểu thư kia, rẻ mạt!"

Phương Cảnh tái mặt, vội bắt lấy cánh tay cô:

“ Tiểu Tĩnh, con có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng như vậy.”

Cô liếc xuống tay, “Phương lão gia, buông tay.”

Cách xưng hô thay đổi. Phương Cảnh chỉ cảm thấy trái tim mình bị một con dao mạnh mẽ cắt vào, máu tươi chảy đầm đìa.

Thấy ông ta không buông tay, cô dùng sức, giật cánh tay ra, xoay người rời đi.

“Tiểu Tĩnh...” Ông ta sợ hãi, vội đuổi theo nhưng bị mẹ Phương ngăn lại, ông ta đột nhiên đập rầm vào cánh cửa, khiến bà ta giật mình run lên.

“ Xem chuyện tốt bà làm đi!” Con gái của ông ta, đứa con ông ta cảm thấy có lỗi nhất, cuối cùng cũng bỏ ông ta đi.

Ông ta cũng rời đi, để lại hai mẹ con sắc mặt nặng nề u ám, nhưng trong lòng lại xuất hiện sự vui sướng.



Cuối cùng cũng đi.

Bữa tiệc diễn ra trễ hơn dự tính, Phương Cảnh tỏ ra bình thường, tiếp tục bữa tiệc, nhưng ai để ý kỹ sẽ thấy, ông ta đang không vui, thậm chí còn lưu lại tia sợ hãi.

......

Cô đi dạo một vòng, gần 6 giờ mới về nhà, vừa vào liền bắt gặp Hàn Đông Đường đang ngồi trên ghế sôpha, dáng vẻ chắc là đang đợi cô.

Thấy cô, hắn hít sâu, sau đó đứng dậy:

“Tiểu Tĩnh, bức ảnh đó chỉ là lấy góc, anh và cô ta không có gì hết. Lúc đó là anh không nên nói dối em, anh...xin lỗi.”

Hàn Đông Đường chắc chắn, đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu xin lỗi người khác, chỉ vì đây là người con gái mà hắn yêu.

Cô thở dài, vẻ mặt có chút mệt mỏi:

“Ừ, em biết rồi.”

Hắn tiến lên, nhíu mày cầm tay cô:

“ Em sao vậy? Anh đã...”

Cô cắt ngang:

“Đông Đường, em có chút mệt, để lần sau đi.”

Nếu ở đây, nhìn hắn, cô chỉ sợ mình nhịn không nổi sẽ bật khóc mất.

Người đàn ông này luôn khiến cô ỷ lại, để lộ tất cả sự mềm yếu của mình cho hắn xem.

Nhưng mà, cô thật sự rất mệt...

Mẹ đi rồi, mặc dù cô nói hận, nhưng trong tim cô vẫn mong cảm nhận được được sự ấm áp của gia đình lần nữa...

Cô không cần gì, chỉ cần Phương Cảnh chịu đứng về phía cô một lần, chịu vì cô mà ra mặt một lần.

Nhưng, một tia hy vọng kia một lần rồi một lần bị bóp vụn, khiến mong ước của cô dần nguội lạnh.

Cô hiểu rằng, cô không còn mẹ, bây giờ, cô cũng mất đi người thân duy nhất trên đời này.

Cô chỉ còn Hàn Đông Đường, chỉ còn mỗi hắn...

Nên cô không muốn nghe hắn nói, hắn đã lừa cô, cô không muốn nghe hắn xin lỗi, cô chỉ cần tình thương mà thôi.

Phương Mộc Tĩnh buông một câu sau đó liền đi thẳng lên lầu, để lại cho hắn một bóng lưng.

Hắn đột nhiên có chút tức giận, hắn đã xin lỗi, sao cô còn có thái độ như vậy?

Nhưng mà hắn không muốn khiến cả hai khó xử, liền im lặng vào thư phòng.

Tối đó, hai người ôm nhau ngủ, nhưng dường như không ai có thể yên giấc, họ đều cảm thấy, dường như có cái gì đó đang thay đổi.

________