- -Hàn thị--
Mấy lần đến đây, Phương Mộc Tĩnh đều không khỏi cảm khái sức làm việc của nhân viên văn phòng, thật quá dữ dội, nhất là làm cho các tập đoàn hàng đầu thì hiệu suất làm việc là khỏi phải bàn.
Một đường đi vào, có không ít người chào cô, gắn cái mác bạn gái của tổng giám đốc trên người nên cô lại được chú ý hơn nhiều.
Vừa ra khỏi thang máy liển bắt gặp thư kí đang cầm khay: "Cô đưa cafe cho Hàn tổng sao?" Cô hỏi cô thư kí.
Cô ấy vội gật đầu, "Vâng, Phương tiểu thư."
Cô mỉm cười, đưa tay:
"Tôi mang vào giúp cô."
Thư kí hoảng hốt, vội lắc đầu, tay cầm chặt khay.
" Không...không được đâu Phương tiểu thư. Đây là công việc của tôi..."
Cô bật cười, nói:
"Không sao đâu, cô còn sợ tôi bỏ gì vào đó à?"
Cô thư kí càng lắc đầu dữ dội, Phương tiểu thư là người tốt mà. Cuối cùng, cô ấy cũng quyết định đưa ly cafe cho cô, thấp giọng nói:
"Vậy làm phiền Phương tiểu thư rồi."
"Không có gì."
Sau khi thư kí đi, cô mới hít sâu một hơi, ý xấu trêu ai đó càng ngày càng lớn, gõ cửa.
Một giọng nói trầm ấm lạnh lùng vang lên:
"Vào đi."
Cô mở cửa bước vào, đây không phải là lần đầu tiên cô vào đây nên cô cũng chẳng lạ lẫm gì, vẫn là kiểu trang trí ấy, màu sắc ấy, hương thơm ấy, và...người đàn ông ấy.
Cô bước tới bàn làm việc hắn, cố đè giọng xuống khiến giọng nói trở nên khác lạ:
"Hàn tổng, cafe của ngài."
"Để đó đi." Hắn nói, đôi mắt cũng chẳng thèm ngước lên, chỉ tập trung nhìn vào máy tính, bàn phím phát ra tiếng lạch cạch.
Cô nhịn cười, đặt ly xuống nhưng cũng không rời đi.
"Hàn tổng, có muốn em phục vụ ngài uống không?"
Hắn cau mày, không vừa lòng vì ai mà không có phép tắc như thế, khuôn mặt lạnh xuống, câu 'cút ra ngoài' còn chưa ra khỏi miệng liền im bặt.
Bạn gái của hắn còn đang mỉm cười nhìn hắn.
Suýt chút nữa là tiêu rồi.
Cô cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng, đôi mắt híp lại rất đáng yêu.
Hắn đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, xoa mặt cô một cái, cười hỏi.
"Sao em lại đến đây?"
Cô ngưng cười, " Em nhớ anh, không được sao?"
Hắn cúi xuống, in một nụ hôn lên trán cô:
"Đương nhiên là được."
Nhìn tâm trạng vui vẻ của cô, hắn cũng thoải mái.
Hắn ngồi xuống ghế sopha, kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi:
"Công việc ở bệnh viện xong rồi à?"
Cô gật đầu, "Mọi chuyện trước mắt đã xử lí xong rồi."
" Ừ." Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, thỏa mãn dựa người ra phía sau.
Cô ngồi trong lòng hắn, chốc chốc lại nhích người, lại nghe hắn nói, giọng trầm khàn:
"Ngồi yên."
Cô ngơ ngác, nhưng lập tức cảm thấy chỗ nào đó không đúng, vội yên tĩnh trở lại, hai bên má nóng bừng.
Lưu manh!
Thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cô, hắn nhịn không được liền ngậm lấy vành tai tinh xảo của cô, khẽ cắn.
"Anh muốn uống cafe."
Cả người cô run rẩy một cái, tránh hỏi hơi thở nóng rẫy của Hàn Đông Đường, kêu một tiếng, "Anh tự uống đi."
Hắn nhìn cô, "Không phải muốn phục vụ sao?"
Phương Mộc Tĩnh: "Không muốn nữa."
Hắn hừ một tiếng, hôn nhẹ lên khóe môi cô sau đó bế bổng cô lên, đi về phòng nghỉ ngơi:
"Anh làm gì vậy? Thả em xuống! Hàn Đông Đường!"
Lát sau, bên trong lại vang lên âm thanh kháng nghị của cô.
"Không được, đây là phòng làm việc."
Hắn bật cười, "Của anh."
"Anh không làm việc sao? Tránh ra!"
"Anh sắp làm đây, đừng gấp, ha?"
Cô đáng ra không nên đến đây.
Ai cứu cô đi!!
....
Sau mây mưa, cô mệt lả người, nằm vật ra người hắn, lười cử động. Bỗng nhiên điện thoại reo lên, là của cô
"Alo?" Mắt cô mở hờ, âm thanh có chút uể oải.
"Tiểu Tĩnh à, con...có thể về nhà một lát không?" Đầu bên kia thấp thỏm.
Cô lạnh nhạt, "Có chuyện gì?"
Phương Cảnh gấp gáp nói:
" Em gái...à không, Tâm Văn xảy ra chút chuyện, con có thể giúp con bé một chút không?"
Cô nhếch môi, cũng không để ý mình đang nằm bên cạnh Hàn Đông Đường, lạnh giọng:
"Cô ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến tôi? Bệnh viện khồn thiếu chỗ."
" Con...không thể đến sao?" Phương Cảnh hỏi lại, giọng nói e dè, sợ cô lại giận.
Cô hít sâu, khẽ đánh bàn tay không yên phận trên người mình, đáp:
"Đợi tôi một lát."
Phương Cảnh mừng rỡ, " Được, được, cảm ơn con, cảm ơn con."
Cô cúp máy, trên môi là nụ cười khinh bỉ, lại có phần đắng chát. Năm xưa, lúc cô bị bệnh cũng chưa từng thấy ông ta lo lắng như bây giờ. Nhưng bây giờ, cô lại không cần.
Cô lườm hắn, hắn cười to, định hôn cô thì cô né đi, nhanh nhẹn nói:
"Em phải về đó một chuyến, anh đừng lộn xộn."
Cô dùng chữ "đó" chứ không phải chữ "nhà", dường như, nơi đó đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Hắn nhăn mày, "Anh đưa em đi."
20 phút sau, chiếc xe dừng lại, cô tháo dây an toàn, "Em đi đây."
"Ừ, anh đợi em."
Cô gật đầu, "Rất nhanh thôi."
.....
Căn nhà rất yên ắng, cô đi theo người hầu, lên phòng Phương Tâm Văn.
Mẹ cô ta lo lắng ngồi trên giường, còn Phương Cảnh thì chắp tay đứng trước cửa sổ.
Nghe tiếng mở cửa, hai người đồng loạt quay lại, mẹ cô ta thấy cô thì không vui nhưng cũng không tỏ thái độ quá rõ ràng, còn Phương Cảnh thì đi tới, thái độ nhẹ nhàng:
"Con đến rồi à?"
Cô không nói tiếng nào, chỉ lạnh mặt đi về phía giường.
Phương Tâm Văn nằm sấp trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, tay còn không ngừng vuốt lưng.
Cô để túi xách một bên, ngồi xuống ghế, hỏi:
"Có chuyện gì?"
Mẹ Phương trả lời:
"Con bé bị trượt chân, ngã xuống cầu thang, lúc đầu thì chỉ đau sau đó hết, nhưng khi về nhà thì liền đau đớn âm ỉ liên tục, sau đó không thể nằm như bình thường, hơi động một chút cũng rất đau."
Mặt cô không biểu cảm, "Kéo áo lên "
Cô ta rõ ràng không thích nhưng lại không thể làm gì, nhờ mẹ Phương kéo lên.
Cô quan sát một lượt, sau đó dừng lại ở nới bị lõm vào ở phần đốt sống lưng.
"Khi ngã cô đập lưng xuống đất?"
Cô ta gật đầu.
Cô đứng dậy, nói:
" Tôi khuyên cô ngày mai nên đến bệnh viện, rất có thể...cô đã bị trượt đốt sống lưng rồi, không chữa kịp...sẽ chết đấy."
Khúc đầu là sự thật, khúc sau là bồi thêm để dọa cô ta, ha, cũng do cô ta ăn ở quá có đức.
Đốt sống L4 L5 nằm ở cuối cùng của phần cột sống, đóng vai trò rất lớn trong việc đứng thẳng, hay xoay người, vặn người.
Hai đốt sống này, nếu không cẩn thận mà xuất hiện vấn đề thì nhẹ là đau đớn lan đi, giảm khả năng vận động, đó là trường hợp cứu chữa kịp thời, nặng thì chỉ có thể chịu cảnh tàn phế mà thôi.
Mẹ cô ta hoảng hốt, còn cô ta thì sợ hãi, vội nhìn Phương Cảnh, nước mắt lại thi nhau rơi xuống:
"Ba?"
Ông cũng đau lòng, an ủi con gái:
"Con đừng sợ, bây giờ bệnh viện sắp tan làm rồi, sợ là không kịp, con cố chịu, ngày mai ba đưa con đi."
Mẹ cô ta cũng tiếp lời, an ủi con gái của mình.
Cô đứng bên ngoài, nhìn bọn họ sau đó liền rời đi, bóng lưng mạnh mẽ. . Truyện Đông Phương
Lát sau, Phương Cảnh mới sực nhớ, quay qua định hỏi cô thì phát hiện cô đã rời đi từ lúc nào, yên lặng không một chút âm thanh, đáy lòng ông ta vô thức run lên.
"Ông à, lời cô ta...có thể tin không?"
Mẹ Phương hỏi, giọng điệu hoài nghi.
Ông ta thở dài:
"Ngày mai sẽ biết thôi."
....
Quả thật rất nhanh, chẳng bao lâu sau cô đã xuống tới nơi, ngồi vào xe.
Khuôn mặt còn vương lại sự lạnh lẽo, hắn nắm tay cô, khẽ cười, khởi động xe.
Cô mệt mỏi nhắm mắt, hắn nhìn cô, đau lòng không thôi:
"Em còn có anh."
Cô dịu dàng nhìn vào mắt hắn, mỉm cười:
"Ừ, Đông Đường, sau này anh đừng như bọn họ đấy nhé." Bỏ rơi em.
"Không đâu."
Chuông điện thoại vang lên, hắn đưa mắt nhìn, sau đó nói với cô:
"Mở giúp anh."
Cô bật điện thoại lên, một giọng nói ngọt ngào nũng nịu bay ra:
"Đường ca, em vừa đáp xuống sân bay, anh tới đón em nha."
____