Khoảng bốn ngày sau Hàn Đông Đường muốn xuất viện nhưng cô không cho phép, thế là hắn phải ở lại bệnh viện gần nửa tháng.
Một ngày của hắn trôi qua như mọi ngày bình thường, xử lia văn kiện, mở họp qua video, giải quyết ít chuyện trong Hắc đạo, cùng một việc nữa...
Là nhớ bác sĩ Phương.
Bâc sĩ Phương của hắn tránh mặt hắn một cách tối đa nhất có thể, nhưng mỗi lần Hàn tổng nhớ lại nụ cười khi ấy của cô thì cảm thấy chờ đợi như thế này cũng là một trải nghiệm.
Công việc ở Hàn thị chất thành đống, mà hắn lại không có tâm tình giải quyết, vậy là chỉ tội cho Tần Liên ngay cả ăn cơm cũng vội vội vàng vàng.
Hai tuần trôi qua trong yên bình, Phương Mộc Tĩnh chỉ đến xem hắn vài lần, sau đó liền giao phó lại cho trợ lí nhỏ. Mà cô cũng khá bận rộn trong khoảng thời gian này, lại thêm một sự thay đổi về tâm lí khiến cô càng muốn dành nhiều thời gian làm việc hơn.
Ngày xuất viện, cô chỉ đến giúp hắn kiểm tra sơ lược, sau đó cũng không về cùng hắn.
Cô vẫn còn việc phải làm, lịch phẫu thuật vẫn còn kéo một hàng dài kia kìa.
Trước khi lên xe, hắn dặn:
" Tối khi nào về thì nhắn cho tôi, tôi bảo Tần Liên đến rước em."
Cô không thể làm gì ngoài gật đầu đồng ý. Hắn mỉm cười hài lòng, khẽ xoa đầu cô. Nhìn theo người đàn ông đang lên xe, trong mắt cô tràn ra vô số thứ, trong đó có cả tình cảm nồng đậm.
Sau khi chiếc xe khuất bóng, cô bỏ hai tay vào túi áo, thở dài. Sân trước của bệnh viện vô cùng rộng, bóng dáng của cô vậy nên cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể. Phương Mộc Tĩnh vì thế mà thất thần.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:
"Em có tình cảm với hắn ta?"
Cô giật mình, khuôn mặt cũng cứng đờ. Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, cô nghe anh nói:
"Tiểu Tĩnh, anh đã từng nói với em rồi, sau này em sẽ hối hận."
Cô hơi nhíu mày, "Vậy thì sao chứ?"
Vẻ mặt Cố Vạn Tinh đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn:
"Em thật sự yêu hắn ta?"
Cô im lặng, cũng không phủ định. Cố Vạn Tinh thấy vậy thì vừa giận vừa lo, nói:
" Tiểu Tĩnh, hắn ta không tốt như em tưởng đâu. Để có được như bây giờ, em biết quá khứ của hắn là gì không?"
Cô lập tức trả lời:
" Quá khứ của anh ấy không liên quan đến em, dù nó có như thế nào thì em cũng chắc chắn rằng..."
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết nói từng chữ:
"... anh ấy sẽ không bao giờ tổn thương hay hại em."
Anh ấy cau mày, "Em từ đâu mà có loại suy nghĩ này? Được rồi, trước không nói đến quá khứ kia, em nhìn hắn xem, hắn như vậy có thiếu phụ nữ hay không? Không phải anh xem thường em, nhưng mà Tiểu Tĩnh, sẽ có một ngày hắn sẽ làm em tổn thương. Con người hắn quá độc đoán, không cần nghe giải thích, cái hắn cần chỉ là sự tim tưởng cùng trái tim của em thôi, khi chán hắn sẽ nhẫn tâm vứt bỏ, Tiểu Tĩnh, em suy nghĩ nghiêm túc lại, có được không?"
Phương Mộc Tĩnh khẽ lắc đầu, cô nói:
"Vạn Tinh, em dù có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng nhìn ra Hàn Đông Đường thật sự nghiêm túc, em cũng thấy được tình cảm của hắn. Hắn độc đoán, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn đối với em, Hàn Đông Đường mà người khác thấy cùng Hàn Đông Đường mà em thấy không giống nhau. Vạn Tinh, thật ra thứ em cần rất đơn giản, tất cả chỉ là một người có thể thay em chắn mưa gió, cho em cảm giác an toàn là được rồi. Năm đó, đối với Lý Hiển Chi là non nớt tin tưởng, còn bây giờ, em có thể tự mình gánh vác rồi."
Cố Vạn Tinh nhìn cô, sau đó nhếch môi cười khổ, "Em thật là... "
"Không phải em nói sẽ không chấp nhận bất kì ai nữa sao? Nếu hắn phản bội em thì thế nào?" Cố Vạn Tinh thắc mắc, lúc trước là ai nói cô tuyệt đối sẽ không rơi vào tình yêu lần thứ hai?
Cô thả lỏng người, đôi mắt nhìn về phía bầu trời trước mắt, khẽ nói:
"Nếu vậy, vậy thì..."
Lát sau, cô mới nói nửa câu còn lại:
"...quên đi thôi. Có lẽ ông trời muốn em độc thân cả đời?"
Nhìn cô gái đang thả hồn đi, anh chỉ bất lực vỗ vai cô sau đó cất bước đi vào.
Haiz, mong lần này em sẽ không chọn sai.
Anh sẽ tìm cơ hội điều tra một số thứ...
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy trời đất quay vòng, khẽ nhắm mắt lắc mạnh đầu mới xua đi được cảm giác chóng mặt, cô thở dài sau đó cũng bước vào.
Tình cảm...không phải muốn đến là đến, không muốn đến là sẽ không đến. Nó là thứ khó đoán nhất trên đời bởi vì không ai biết ngày mai nó sẽ thay đổi như thế nào...
.....
Chuẩn bị tan làm, cô vươn tay cầm điện thoại nhắn tin thông báo cho hắn. Quả nhiên, một lúc sau đã thấy dưới bệnh viện có một chiếc xe quen thuộc đỗ trước cổng.
Cô nhanh tay sắp xếp mọi thứ sau đó tắt đèn, đóng cửa ra về.
"Phương tiểu thư." Tần Liên cúi người chào, sau đó mở cửa xe ra. Đang trên đường đi thì điện thoại của cô vang lên. Nhìn số hiển thị, cô nhíu mày, thoáng qua tia không vui, bắt máy.
" Alo."
Bên kia im lặng một giây sau đó vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên:
[ Tiểu Tĩnh, ngày mai con có thể trở về cùng cha dùng bữa cơm không?] Dường như còn có thể nghe ra sự buồn bã cùng thương nhớ.
Cô nhếch môi, " Không phải ông còn có vợ có con sao? Gọi tôi đến làm gì?"
Giọng nói Phương Cảnh lộ ra sự đau lòng:
[Con vẫn không thể tha thứ cho cha sao?]
Trái tim cô nhói lên, người cha này đã từng rất yêu thương cô, cho đến khi bọn họ xuất hiện.
Hít một hơi sâu, cô nói:
"Được rồi, mai tôi sẽ đến."
Phương Cảnh mừng rỡ:
[Thật sao? Thật tốt quá, cảm ơn con Tiểu Tĩnh.]
Nghe giọng nói vui mừng của cha mình, đôi mắt cô dâng lên một tầng hơi nước, sống mũi cay xè.
"Cúp máy đây."
[Ừ ừ.]
Tần Liên nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy cô giơ tay che mắt, lát sau cánh tay hạ xuống, đôi mắt vốn ửng đỏ đã trở lại bình thường.
.....
Vừa vào nhà, cô đã thấy Hàn Đông Đường ngồi trên ghế sô pha. Thấy cô bước vào, hắn khẽ cười, hỏi:
" Về rồi à?" Như một câu hỏi với vợ của mình. Kể từ lúc hắn nói hắn yêu cô, hắn dường như không còn để ý đến khoảng cách giữa hai người nữa.
Cô gật đầu, có vẻ mệt mỏi. Bước chân bỗng dưng nặng trịch, cổ họng đau nhói. Còn chưa đi được hai bước thì đột nhiên thấy trước mặt tối sầm, trời đất đảo lộn, sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp khỏe mạnh.
"Tiểu Tĩnh...?"
Hắn lo lắng nhìn cô, cánh tay sờ lên trán thì cảm thấy nóng bừng, vội bế ngang cô lên, nhanh chóng bước lên lầu, để lại cho Tần Liên một câu nói: Gọi bác sĩ đến đây.
Sau khi khám cho cô xong, bác sĩ nói:
"Trưởng khoa Phương chỉ bị sốt thôi, uống thuốc hạ sốt là được rồi."
Hắn gật đầu, bảo Tần Liên đưa người ra ngoài. Hắn đứng dậy đi lấy thuốc cho cô sau đó lấy nước. Cô dựa vào đầu giường, nhìn hắn tận tay đưa thuốc cho mình sau đó tự mình bón nước cho cô.
Thấy cô nhìn mình, Hàn Đông Đường khẽ cười, trầm giọng hỏi:
"Sao vậy? Động lòng sao?"
Cô cúi đầu, dường như có thứ gì đó đã mất khống chế, đang lao ra ngoài. Cô cười khổ. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Ngẩng đầu nhìn hắn, cô nói nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy:
" Đúng vậy, động lòng thật rồi. Làm sao bây giờ?"
_______