Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 37: Triết, cứu em…




Bọn họ chẳng những không sợ người xung quanh nhìn thấy, mà ngang nhiên kéo lên một chiếc xe ô tô đen dỗ ngay gần đó. Vừa lên xe đã dùng dây thừng trói tay cô lại một cách thô bạo. Miệng cũng dính thêm băng dính đen.

“Hạ Kiều Nghi, để tôi xem xem nếu như cậu trở thành người của tôi thì cậu còn làm thánh mẫu thích lo chuyện bao đồng nữa được hay không?”

Úc Văn Khang dứt lời lập tức đánh tay lái, lái chiếc xe đi.

Hạ Kiều Nghi không ngừng đạp chân quậy phá kết quả bị một tên bịt mặt giơ tay dọa đấm. Cô ngay tức khắc híp mắt né người, miệng im re.

Thôi thì biết được quậy phá cũng vô ích cho nên cô đành nghĩ cách khác.

Cặp sách bị tên kia ném gọn ở một góc xe. Trên người chiếc điện thoại được cô giấu vào túi trong của áo nhằm ghi âm cuộc trò chuyện với Úc Văn Khang, cho nên vẫn chưa bị lấy đi mất.

Cô và Lục Đông Phong có gắn định vị lên máy điện thoại của nhau, nhưng chỉ sợ anh lại không phát hiện ra điểm bất thường.

Nghĩ lại, cô thấy mình thật sự quá chủ quan rồi, vì cho rằng kiếp trước làm mưa làm gió nên kiếp này còn nghĩ mình có khả năng xoay chuyển mọi thứ… Nhưng không… mọi thứ đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Ba tên này chở cô đến một ngôi nhà.

Vừa vào tới Hạ Kiều Nghi lập tức nhận ra đây là một trong những căn nhà cho thuê nhằm kiếm tiền từ những bọn xấu dưới tay Cố Giai Khải.

Cô ra sức vùng vẫy. Bọn họ tháo băng dính cho cô.

“Phải tháo ra để nghe xem rốt cuộc tiếng rên rỉ của cô có khác gì so với những con đàn bà khác không.”

Úc Văn Khang nhìn cô cười đầy hung tợn. Hắn ta tiến tới, cô muốn chạy nhưng cửa đã bị đóng và hai tên kia đang đứng canh giữ. Thi thoảng bọn chúng còn liếc về phía bên này, giống như chờ đợi hết lượt Úc Văn Khang sẽ đến bọn chúng vậy.

Hạ Kiều Nghi lùi người lại phía sau, miệng nói lớn:

“Úc Văn Khang, cậu đừng có làm liều. Tôi sẽ kiện cậu.”

“Muốn kiện tụng gì thì để sau hôm nay rồi nói.”

Bị ép dồn đến đường cùng, lưng cô áp cả vào bức tường lạnh lẽo. Vừa muốn chạy, Úc Văn Khang đã nắm tóc cô thô bạo giật lại.

“Á… tên khốn này.”

Cô quay lại, vận dụng mấy bài võ mèo từ kiếp trước đánh hắn. Thế nhưng mà hắn thấy cô phản kháng thì đánh càng mạnh hơn. Tay túm tóc đè cô xuống dưới đất, thô bạo tát cô một phát. Cô đau điếng tát lại hắn, ấy vậy mà vẫn không ăn thua.

Đôi bên cứ giằng co qua lại, đến khi cả hai tay cô bị hắn ta chế ngự, cô chỉ còn cách la hét cầu trời khấn phật. Cầu cho Cố Giai Khải đi tuần tra đi mà…



Chiếc áo khoác gió bị Úc Văn Khang thô bạo cởi mạnh rồi vứt sang một bên.

“Cạch.”

Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Thế nhưng lúc này Úc Văn Khang chẳng còn quan tâm điều gì, trong não hắn ta chỉ nhất mực một suy nghĩ chính là lây bệnh cho cô. Ngay bây giờ.

Áo sơ mi bên trong nhanh chóng bị hắn ta giật đứt cúc, vòng một căng tròn lộ ra.

Úc Văn Khang không nghĩ tới ngực của Hạ Kiều Nghi lại to tròn trắng trẻo mê người như thế. Hắn ta nâng tay bóp một phát. Hạ Kiều Nghi bị đau, từ sâu trong cơ thể một thứ cảm xúc bài xích, bài xích thứ ghê tởm như vậy…

Cô chỉ hận không thể giết chết Úc Văn Khang ngay lúc này. Chẳng qua đều là bất lực, tiếng hét dần dần trở nên khàn đặc.

Ai nghĩ tới, ngay lúc cao trào, cánh cửa ra vào nhanh chóng bị ai đó bên ngoài đạp một cái, âm thanh kêu vọng vào. Hai tên đứng canh đang thèm thuồng nhìn cô và Úc Văn Khang thoảng qua giật mình. Cảnh giác trông cửa.

“Mở cửa ra.”

Bên ngoài, giọng Cố Giai Khải vang lên.

Hai tên kia nhận ra là hắn, thở phào một tiếng còn tưởng là cảnh sát. Vội mở cửa cho anh Cố. Thế nhưng khi cửa vừa mở, một tên nhanh chóng đỡ nguyên một phát đạp trí mạng đến từ người đàn ông lạnh lùng, thần sắc vô cùng giận dữ trước cửa.

Hạ Kiều Nghi đang dần dần bất lực, nhìn thấy Hàn Triết vội vàng hét lên.

“Triết, cứu em… mau cứu em…”

Một tiếng “Triết” này đánh tận sâu vào lòng Hàn Triết.

Anh hùng hồn tiến tới, nhìn rõ cô gái đang đau khổ kêu gào kia. Lửa giận đùng đùng bước thêm mấy bước giáng một cước vào Úc Văn Khang đang ngơ ngác.

Úc Văn Khang bị đạp bắn vào tường, ở ngực truyền đến cơn đau. Cậu ta ngã ra đất ho sặc ra máu. Nhưng cố gắng nén cơn đau vội vàng bò tới quỳ thụp xuống đất. Cậu ta vốn không biết đây là ai, nhưng nhìn hai người đồng lõa của mình bị đánh đến không còn dạng người đang nằm sõng soài dưới đất thì vội vàng cầu xin.

“Đại ca… đại ca… anh tha cho em…”

Hàn Triết nắm tay thành nắm đấm muốn tiến tới dạy dỗ hắn ta thêm thì bị tiếng kêu của Hạ Kiều Nghi thu hút. Anh tiến tới đỡ lấy cô đang cố gắng gượng ngồi dậy từ dưới đất.

Hạ Kiều Nghi vừa ngồi vững. Chẳng nghĩ tới điều gì đã vội bò tới lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị lên vô số cuộc gọi của Lục Đông Phong. Đúng lúc này, một cuộc gọi hiện tới.

“Nghi…”

Đầu bên kia, Lục Đông Phong đang phóng xe với tốc độ có thể so sánh như tốc độ của ánh sáng. Gương mặt đỏ phừng phừng có thể do tức giận, có thể do lo lắng đến tột cùng.

“Đông Phong.”



Hạ Kiều Nghi vừa nghe thấy giọng của anh liền không cầm được nước mắt. Vừa khóc lóc vừa gọi.

“Anh đây… Nghi, em đang ở đâu. Sao lại khóc? Ai bắt nạt em?”

Hạ Kiều Nghi khóc nghẹn, vừa cài lấy cúc áo sơ mi của mình. Vừa nghẹn ngào nói với anh.

“Anh mau đến đón em, địa chỉ là số nhà X, đường 2Z.”

Cô thành thạo đọc địa chỉ.

“Đợi anh.”

Hạ Kiều Nghi không tiếp tục trả lời, lại nghe anh nói:

“Đừng tắt máy, anh muốn nghe giọng của em.”

Cô không muốn tắt, nhưng Hàn Triết lúc này bước tới. Một tay lấy đi điện thoại của cô. Tắt máy. Hạ Kiều Nghi chẳng còn tâm trạng, cô nhặt áo khoác dưới đất, mặc vào.

Hàn Triết nắm tay cô kéo ra ngoài.

Hạ Kiều Nghi không phản kháng, bởi vì trong lòng cô thực sự muốn xác nhận một điều…

Ban nãy khi cô gọi tên anh, cái tên mà kiếp trước cô hay gọi anh những lúc hứng thú. Hàn Triết không thích bị gọi tên thô thiển như vậy, ngoại trừ cô được phép thì không còn ai cả. Thêm với ánh mắt sững sờ của anh, cô càng thêm chắc chắn.

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, vừa bị anh kéo đi vừa không ngừng khóc lóc.

Cô suýt chút nữa đã bị tên kia làm nhục. Nếu bị lây bệnh. Cô trở lại điên cuồng thì không nói, nhưng nghĩ đến chính mình lại một lần chà đạp Lục Đông Phong…

Cô thực sự rất sợ, rất rất sợ. Nghĩ tới bộ dạng đau khổ của anh là trái tim lại nhói lên từng cơn. Ngàn vạn lần không muốn tổn thương anh thêm nữa.

Vừa dẫn cô vào một căn phòng sạch sẽ, hai người cùng ngồi xuống ghế, Hàn Triết ngồi xuống đối diện cô. Nhìn chăm chăm vào dáng vẻ khóc đến không ngừng được kia. Dù sao so với những năm trước, cô bây giờ chỉ là cô học sinh nhỏ bé, nhìn khóc lóc như đứa trẻ thật tội nghiệp.

Cuối cùng anh nghi hoặc hỏi:

“Em trở nên yếu đuối như vậy từ lúc nào?”

Hạ Kiều Nghi khóc mãi không ngừng được. Mà khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Hàn Triết, cô nghẹn ngào:

“Từ khi sống lại.”