Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 135: Người âm thầm giúp cô




Hạ Lam thấy bà Du nói một tràng thì chẳng hiểu chuyện gì, qua mấy phút sau bà mới tách ra được mà đi vào nhà. Lúc bà đi vào trong thì thấy con gái đang học tiếng anh ngoài phòng khách, tiếng anh của con rất tốt nhưng lúc nào cũng luyện tập thường xuyên.

Bà nghe con nói làm trong lĩnh vực ngành mới con chọn người ta rất quan tâm việc giao tiếp bằng tiếng anh, xã hội thì ngày càng phát triển nên con không thể chùn lại.

Nghe tiếng động, Hạ Kiều Nghi quay lại chào bà:

“Mẹ về rồi ạ?”

Bà gật đầu đi tới, lại gần mới thấy trên mặt bàn có một chiếc chìa khóa xe ô tô óng ánh y như chiếc xe bên dưới. Bà cầm lòng không được mà hỏi:

“Con biết chiếc xe ở dưới là của ai không? Mẹ thấy đỗ từ lúc mẹ đi làm tới giờ…”

Hạ Kiều Nghi hơi chần chừ một chút, xong thì quyết định không giấu diếm:

“Đó là xe mà Lục phu nhân đã mua cho con.”

“Cái gì?”

Hạ Lam hai mắt như muốn rớt ra ngoài, chưa bao giờ bất ngờ như thế.

“Chuyện… chuyện này là sao?”

Cô lại không quá mừng vì chuyện chiếc xe, nên cố ý dùng chất giọng mỉa mai để kể cho bà nghe:

“Thì nhà họ Hoàng kia từ hôn với Lục gia rồi, cho nên giờ bà ấy mới đồng ý cho con gái mẹ bước chân vào hào môn nhà họ đó mẹ.”

“Thật… thật vậy sao hả con?”

Hạ Lam giống như nghe được chuyện gì vui lắm, vui đến mức khiến bà rưng rưng.

Cô vỗ vỗ lưng bà an ủi:

“Mẹ đừng áp lực về việc người ta đồng ý hay không, đối với con hào môn Lục gia hay là bất kể gia đình nào đi chăng nữa cũng không quan trọng. Mình càng nghĩ người ta là sao trên trời thì người ta càng ra vẻ với mình.”

Hạ Lam không ngờ trước giờ con gái của mình vẫn luôn có suy nghĩ kiêu ngạo như thế, bà nên tự hào bà đã nuôi dạy con trong môi trường tốt hay là nên buồn bã vì đã cưng chiều con gái đến mức này?

Nhìn ánh mắt con không xem Lục gia là cái gì, bà hơi gượng gạo muốn nói với cô đừng tỏ thái độ như vậy nữa:

“Con ơi, dù sao họ cũng là gia đình quyền thế lâu đời ở thủ đô mà con.”

Biết bà lo lắng vì điều gì, cô liền an ủi:

“Mẹ yên tâm, con gái của mẹ sẽ không để người ta có cơ hội bắt nạt mẹ con mình. Con yêu Lục Đông Phong là thật, nhưng nếu anh ấy và gia đình của anh ấy không tôn trọng hai mẹ con chúng ta, thì con chắc chắn sẽ không cần nữa.”

“Như thế sao được chứ, con lạnh lùng quá!!!”

Có phải vì con sống trong hoàn cảnh không có tình thương của cha nên mới như vậy hay không? Bà thực sự nhói trong tim.

Hạ Kiều Nghi nói thêm:

“Chính vì vậy, bây giờ con mới đang cố gắng kiếm cho mình một vị thế trong xã hội mẹ à… Để sau này, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, mẹ con mình còn có đường lui… Mẹ, đối với con, mẹ là quan trọng nhất, không có nhưng.”

Bà cảm động ôm lấy cô:

“Mẹ hiểu rồi, từ giờ con quyết định như thế nào thì mẹ đều tôn trọng, mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của con nữa… Con gái của mẹ, con trưởng thành quá… khiến mẹ cảm thấy vì mẹ nên con mới phải gồng mình lên như thế…”

“Không đâu mẹ.”



Cô buồn bã trong lòng:

“Có mẹ, trái tim của con mới tồn tại.”

Hai người ngồi tâm sự với nhau thêm một lúc, Hạ Kiều Nghi tạm thời vẫn chưa nói với bà chuyện cô được Lục Đông Phương tặng một căn nhà.

“À, mấy tháng trước con và Lục Đông Phong có cùng nhau học nấu ăn, giờ tay nghề của con đã lên rồi, để con trổ tài nấu xong mẹ nếm thử nha.”

Bà lại một lần nữa bất ngờ, xong cũng cùng cô vào bếp.

Hai mẹ con cặm cụi từ chiều đến tận tối muộn mới nấu xong một bữa cơm đơn giản. Chủ yếu là do Hạ Lam không được can thiệp mà chỉ có phụ việc vặt cho con gái nấu nướng, nhưng nhìn cô cặm cụi hì hục mãi mấy tiếng mới xong bà cũng đâm ra sót.

Sau khi nếm đồ ăn, bà nhận xét:

“Cũng ổn con à, nhưng mẹ thấy việc sau này con không ở ký túc xá nữa mà chuyển về nhà mình thì cơm ngày ba bữa mang đi làm cứ để mẹ nấu cho. Đôi bàn tay mịn màng của con mẹ đã dưỡng từng ấy năm, chẳng lẽ mẹ không dưỡng được nốt phần đời còn lại hay sao?”

Cô xúc động gật gật đầu:

“Đợi con học xong, mẹ không cần đi làm nữa, con gái sẽ nuôi mẹ ạ.”

Cô biết đồ mình nấu không quá tệ, nhưng so với một đầu bếp như bà quả thực cũng khó nuốt, nhưng bà đã cố gắng ăn hết không bỏ sót một món nào. Người sẵn lòng như vậy là người thương cô nhất.



Tin nhắn đến:

[Nghe nói mẹ cô đồng ý cho cô tới ở với con trai tôi rồi?] - [Cô định bao giờ chuyển tới?]

Hạ Kiều Nghi nhận được tin nhắn lúc đang ở tập đoàn của cô Mai. Lại vừa đúng lúc cô ấy đang ngồi nói chuyện với cô ở văn phòng về việc một tháng này cô có cảm thấy thoải mái khi đi làm hay không.

Lúc tin nhắn báo lên màn hình ở trên mặt bàn, cô không định vào xem ngay nhưng Mai Ngôn đã liếc qua và nhắc cô:

“Gần đây quan hệ của cháu và bà ấy có vẻ tốt lên nhiều nhỉ?”

Hạ Kiều Nghi ngập ngừng đáp ‘dạ’.

Mai Ngôn lại đưa chuyện:

“Cả chiếc xe nữa, rất đẹp.”

Hạ Kiều Nghi có chút bất ngờ:

“Sao cô biết ạ?”

Cô có lái xe tới chỗ làm, cũng có lái đi học nhưng không công khai chuyện bà tặng xe cho cô. Thế nào mà Mai Ngôn lại biết?

Mai Ngôn thấy thế thì vừa mở điện thoại ra vừa nói:

“Bà ấy đăng lên mà… đây, cháu xem…”

Đó là ở mạng xã hội Zalo, cô và bà không kết bạn ở đây nên hiển nhiên cô không thể nhìn thấy bài đăng của bà.

‘Con trai cứ than phiền mẹ già đã nặng lời với người yêu nó về việc con bé đã lái xe… Nay tiện qua Showroom thì chấm được em này, nhưng trông có vẻ đơn giản so với tính cách của con bé này. Đang tính sơn dát vàng, không biết có ok không nhỉ?”

Hình ảnh chiếc xe màu trắng khi chưa được sơn pha lê, bên dưới có người bình luận rằng:

‘Sơn dát vàng thì hơi già chị ạ, chị thử tham khảo sơn pha lê xem. Trông vừa sang mà vừa nghịch, em nghĩ kiểu như con bé sẽ thích.’



‘Chưa gì mẹ chồng tương lai đã đầu tư cho con dâu thế này, nàng dâu này chắc sướng lắm đây.’

Cô nhận ra đó là một trong những vị phu nhân đã gặp ở bữa tiệc.

Đoàn Yên Miên đã trả lời bình luận của người kia:

‘Chưa thấy sướng đâu, chỉ thấy tương lai bị đè đầu cưỡi cổ.’

Người đó trả lời:

‘Bị một đàn cháu nhỏ đè đầu cưỡi cổ mới đúng, như thế thì chị chẳng thích à? Hôm gặp ở đại tiệc Hàn Thị, em nhìn tướng tá con bé này là thấy tương lai đẻ sòn sòn rồi, chị tha hồ mà bế cháu mỏi tay.’

‘...’

Thấy vẻ mặt cô trầm ngâm, Mai Ngôn đã cười và nói rằng:

“Cháu bất ngờ về bà ấy lắm đúng không?”

Cô khẽ gật đầu.

Mai Ngôn nói:

“Hôm ở bữa tiệc cô nói với bà ấy cô muốn cháu về làm dâu của cô, bà ấy vẻ mặt căng lắm. Thật ra nhìn cháu và Đông Phong tình cảm như vậy, cô nỡ lòng nào phá vào chứ… chỉ là muốn kích thích Yên Miên một chút, để bà ấy biết cách trân trọng cháu hơn. Và cũng may… cô đã thấy bà ấy thay đổi.”

Cô tròn mắt nhìn Mai Ngôn không nói nên lời, hóa ra chính người phụ nữ này âm thầm giúp cô như vậy sao?

“Nhưng… tại sao cô lại giúp cháu?”

Mai Ngôn không che giấu niềm yêu thích với cô:

“Bởi vì… nhìn cháu, cô lại nhớ về tuổi trẻ của mình. Chỉ tiếc, cô không có được hạnh phúc như vậy. Thế nên, hy vọng cháu có thể đừng đi vào vết xe đổ giống cô, đừng để mấy chữ ‘làm dâu hào môn’ tẩy não, đừng vì nó mà đánh mất bản thân mình. Hãy cứ làm chính mình, nếu sau này có bất cứ vấn đề gì, cứ nói với cô, cô chắc chắn sẽ giúp cháu.”

Trong lòng có bao nhiêu xúc động, ngoài mặt cũng chỉ có thể nói mấy chữ:

“Cháu cảm ơn cô.”

Mai Ngôn gật gật đầu:

“Vậy công việc này thì sao, cháu có muốn ở lại tiếp tục cố gắng không?”

“Thật ra, ban đầu cháu định từ bỏ… Nhưng giờ, sau khi nghe cô nói, cháu lại muốn ở lại… Hơn hết là vì cháu có một người sếp tuyệt vời.”

Đúng vậy, một người có thể vì người xa lạ mà suy nghĩ nhiều như vậy thì trong công việc chắc chắn cũng là người sếp tử tế. Cho dù sau khoảng thời gian trải nghiệm cô cảm thấy không phù hợp nhưng vì động lực này cũng sẽ cố gắng ở lại phấn đấu. Tương lai chưa biết thế nào, nhưng hiện tại cô thật lòng cảm thấy hạnh phúc vì nó.

“Vậy được.”

Mai Ngôn vẻ mặt rất vui:

“Cháu cứ tiếp tục công việc, có gì khó khăn thì nói với chị hướng dẫn. Cô thì thích gặp cháu thường xuyên, nhưng nếu cháu bận thì làm online cũng được, không cần đến đây nhiều đỡ ảnh hưởng tới việc học… và còn cả chỗ anh Đàm kia nữa.”

“Dạ. Cảm ơn cô đã tạo điều kiện cho cháu ạ.”

Đối với Mai Ngôn, tiền không phải là vấn đề. Quan trọng là bà muốn thông qua những việc này để có thể hồi tưởng lại chút cảm xúc của thời thanh xuân xa xôi kia…

Với lại, Hạ Kiều Nghi cũng không ngốc nghếch, trong công việc có nhiều chỗ chưa từng làm nhưng khi chỉ dạy qua một lần là biết ngay còn hay mày mò sáng tạo. Người nhanh nhạy như vậy, sớm muộn gì cũng thành công trên bất cứ con đường nào mà con bé đã chọn.