Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Chương 26: Chấm dứt một kiếp!




Sau tết cô đã gấp rút chuẩn bị bay sang Pháp dù chỉ mới mùng 4 tết. Từ sáng Tiểu Mãn đã dậy từ sớm để chuẩn bị cho chuyến bay chiều. Cô ngồi trong phòng thu xếp đồ đạc còn Nhan Chiếc thì nấu ăn dưới nhà. Vừa đóng vali lại thì tiếng kêu của anh vọng lên " vợ à, em xong chưa, anh nấu xong đồ ăn sáng rồi nè, hay em để đó đi tí anh lên dọn cho". Cô bước ra khỏi phòng đi nhanh xuống cầu thang " em xuống rồi đây", cô đi vào bàn ăn, đặc trên bàn là bữa sáng phong phú mà anh đích thân làm " này vợ em ăn đi " cùng lúc anh đặc chén xuống trước mặt cô. Hai người cùng dùm bữa, từ sáng ba cô đã về nhà nội nên căn nhà chỉ còn hai vợ chồng. Ăn xong cô lên lầu thay quần áo, khoản 15p sau cô bước xuống, Nhan Chiếc cũng vừa rửa xong số chén đũa dơ. Thấy cô đi xuống anh lau tay thật nhanh chạy lại bên vợ, đứng trước cô anh dường như đang kìm nén nước mắt, đôi mắt long lanh, nhìn anh cứ như chú cún bị bỏ rơi khi chủ nó sắp đi đâu mà bỏ nó lại ở nhà. Tiểu Mãn tinh ý nhìn ra được sự buồn bã của anh, cô vươn tay ôm chặt lấy người Nhan Chiếc " em đi rồi về mà, em có bỏ anh luôn đâu, ngoan ở nhà đợi em về". Nhan Chiếc ôm cô thật chặt, anh không muốn cô đi, có lẽ vì cô không cho anh theo nên anh đang quất ức trong lòng. Nhưng rồi thời gian dần trôi cũng đến giờ cô đi, thế là Tiểu Mãn đành rời khỏi vòng tay của Nhan Chiếc, cô chạy ra cửa nhìn về phía anh đang đứng " em đi đây, anh nhớ ngoan ngoãn đợi em về đó" dứt lời cô vẫy tay tạm biệt rồi mở cửa rời đi.

- ---------------

Buổi tối anh ngồi trong phòng khách, buồn chán ngồi xem tivi, chợt anh bắt trúng một kênh thời sự, bỏng lời của MC làm anh đứng hình " chuyến bay xxxxx của hãng hàng không xxx đã gặp tai nạn khiến nhiều người tử vong, hiện chưa xác định được số người thiệt mạng" đó là chuyến bay mà Tiểu Mãn ngồi, tim anh đập nhanh liên hồi, đầu óc rối hết cả lên, anh cầm điện thoại gọi cho cô, gọi mãi thế mà không liên lạc được, lòng anh nóng như lửa, chạy nhanh lấy áo khoác mặc vào rồi lao nhanh ra cửa. Mở cửa ra anh chợt thấy một chiếc xe vừa đúng lúc dừng lại trước cổng. Một bóng dáng quen thuộc đi xuống. Nhan Chiếc không kịp hồi thần vẫn cứ đứng chết chân ngây đó, hình dáng dần rõ, đó chính là Tiểu Mãn anh chạy lại ôm trầm lấy cô, giọng rung rung nói " thật mai em vẫn bình an, anh cứ sợ…" Nhan Chiếc nghẹn giọng không nói tiếp. Tiểu Mãn tiếp lời " anh sợ gì? ". Anh nghẹn ngào nói “sợ anh phải cô đơn trên thế giới này”. Cô vỗ về an ủi " không sau, không phải em vẫn đang đứng trước mặt anh đây sau, thôi ngoài này lạnh lắm hay chúng ta vào nhà nha ".



Hai người cùng ngồi trên sofa, chùm chăn kính cả người, cùng ôm lấy nhau mà sưởi ấm, cô đã nghe được bản tin vừa rồi lòng thầm hững một nhịp, cô đã nói những chuyện trước khi lên chuyến bay cho anh nghe " trước khi lên máy bay em nhận được tin mợ Trúc đang phải bay gấp sang Anh để dự đám tang của ông mợ ấy, nên mợ đã gửi số bằng chứng đó sang cho em, nên em đã không bay sang Pháp nữa"

Nhan Chiếc " vậy sau anh điện cho em không được "

Tiểu Mãn " điện thoại em đã bị hư khi đụng trúng một người trước sân bay, em xin lỗi "

Nhan Chiếc nhìn cô với ánh mắt dường như sắp khóc, có lẽ anh khóc vì cô vẫn ở bên anh hoặc vì sự trùng hợp khiến cô mai mắn không lên chuyến bay đó.

- ---------------

Sau khi số bằng chứng được mợ Trúc chuyển về nước, dì Quyên đã bị bắt và lãnh hình phạt xứng đáng. Một buổi sáng thật ấm áp, những tia nắng đầu xuân thật dễ chịu, cô cùng anh đi dạo trên con đường mà hai người từng hàng ngày đi học, cảm giác bao hồi ức thời học sinh ùa về thật hoài niêm, những ngón tay của hai người đang vào nhau cùng nhau nắm tay đi trên con đường đầy kỉ niệm khiến lòng Tiểu Mãn tràn đầy hạnh phúc, cô ước gì thời khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Tiếng điện thoại reo lên, cô nghe máy " alo, cậu điện tôi có chuyện gì không?"

Hưng Thịnh " Tiểu Vy em ấy đang nguy kịch trong phòng cấp cứu, cậu mau đến "

Tiểu Mãn" được "

- ---------------

Trước phòng cấp cứu, cô và Nhan Chiết chạy đến nơi thì thấy hai bác và Hưng Thịnh đang lo lắng ngồi bên ngoài. Cô tiến tới bên bác gái " tình trạng của Vy Vy sau rồi ạ"

Bác gái ( vừa khóc vừa nói) khi nãy con bé nôn ra máu, mặt mũi thì tái xanh đi, hơi thở thì yếu ớt, bác sợ con bé…huhu

Mẹ Tiểu Vy vừa nói xong thì một bác sĩ bước ra " người nhà của bệnh nhân Lê Tiểu Vy là ai"

Bác gái " tôi là mẹ của con bé"

Bác Sĩ "thật xin lỗi gia đình chúng tôi đã làm hết sức "

Mẹ Tiểu Vy gục ngã trước phòng cấp cứu, bà ngất lịm đi, đây chính là cứu sốc không thể tả thành lời đối với bà.



Sau ngày chôn cất Tiểu Vy, mẹ cô đã tìm được bốn bức thư trong phòng cô. Trong đó một bức gửi cho mẹ và ba cô " con xin lỗi mẹ và ba, con gái không thể báo hiếu được cho hai người, con mong ba và mẹ sẽ sống thật tốt và vui vẻ dù con không còn trên thế gian này, trước khi về nước con đã biết mình mất bệnh, một căn bệnh không cách nào có thể trị khỏi, và thời gian con còn trên thế gian này cũng rất ngắn ngủi nên con quyết định để lại những kỉ niệm vui vẻ trước khi rời đi…" đọc đến đây nước mắt bà tuông rơi, những giọt nước mắt cứ tí tách rơi trên giấy. Sau khi đọc xong bà lao đi nước mắt, cố gắng nở nụ cười "con gái chúc con vui vẻ bên thế giới bên kia, ba mẹ sẽ cố gắng sống thật tốt ". Bà đi xuống nhà đưa những lá thư cho ba người “đây là thư Vy Vy để lại cho các cháu” bà đưa từng lá cho họ. Tiểu Mãn cầm thư trên tay " gửi bạn của tớ Tiểu Mãn, xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện tớ mất bệnh, có lẽ khi cậu đọc lá thư này tớ đã ở một nơi rất xa, nhưng đừng vì thế mà cậu quá đau buồn, nếu cậu có khóc thì chỉ khóc thật ít, nếu tớ thấy cậu khóc nhiều tớ sẽ không an lòng mà sống tốt bên thế giới bên kia. Cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ, à không là một tri kỷ của tớ, tạm biệt cậu nếu có kiếp sau tớ vẫn muốn cùng cậu làm bạn tiếp " cô nghẹn ngào đọc thư, cô nhìn qua phía Hưng Thịnh cậu ta cũng đang đọc bức thư Tiểu Vy để lại, mặt cậu ta thất thần, từ lúc lời nói của bác sĩ thông báo Tiểu Vy không còn trên thế gian này, cậu ta đã không khóc nhưng trên mặt lại hiện nét lạnh lẽo.<code> ------------ </code>Sau ngày hôm đó Hưng Thịnh đã rời khỏi nước, cậu ta bay sang Mỹ để sinh sống, dường như cậu ta đang cố chốn tránh sự thật Tiểu Vy đã rời xa mãi mãi. Hôm nay cô và Nhan Chiết cùng đi mua một ít đồ, chạy ngang một tiệm hoa cô chợt thấy những bó hoa oải hương loài hoa mà Tiểu Vy thích nhất, cô kêu anh dừng xe trước tiệm, còn anh thì chạy đi mua một ít trái cây. Bước xuống xe cô đi đến cửa tiệm chợt ai đó bịt mũi cô, Tiểu Mãn cố vùng vẫy nhưng rồi đầu óc không còn tỉnh táo. Một hồi sau Nhan Chiếc chạy lại cửa tiệm nhưng anh không thấy cô ở đó, điện thoại cho cô thì điện thoại không ai trả lời. Khoản 5p sau một số lạ điện tới.

Một giọng đàn bà cất lên" Tiểu Mãn đang trong tay tao, tao sẽ cho nó cùng tao xuống suối vàng, hahah…" người đó cúp máy.

Nhan Chiếc hoãn hốt điện cho trợ lý " anh hãy xác định vị trí của số xxxxxxxxxx "

Trợ lý" định vị số đó đang ở tòa nhà axaax"

Nhan Chiếc lao xe nhanh đến tòa nhà, đi lên sân thượng anh thấy Tiểu Mãn đang bị dì Quyên kề dao vào cổ, còn Tiểu Mãn bị trói lại, bọn họ đứng gần mép tòa nhà.

Nhan Chiếc " bà mau thả Tiểu Mãn ra "

Dì Quyên " haha … tại sau tao phải thả nó ra, tao muốn nó cùng chôn với tao"

Bầu không khí căng thẳng, dần bà ta lùi về phía sau, nhân thời cơ cô vùng ra khỏi tay dì Quyên, đẫy bà ta về phía sau theo quán tính mà bà ta rơi khỏi tòa nhà. Cô lao về phía Nhan Chiếc, chợt một tiếng " bằng " đó là phát bắn do con trai của bà ta bắn ra, cơn đau ở ngực khiến cô gục tại chỗ, Nhan Chiếc lao đến đỡ cô, từ khoé miệng cô chảy ra dòng máu đỏ, anh ôm cô vào lòng.

Cô vương tay lao những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh " anh đừng khóc, nếu có kiếp sau em sẽ yêu anh thêm một lần nữa, mong anh sống tốt khi không có em" bàn tay cô không còn sức mà rơi xuống.

Trời đang trong xanh bỏng đổ một cơn mưa nặng hạt, tiếng mưa cùng tiếng rào thét của Nhan Chiếc cùng hòa vào nhau. Có lẽ ông trời cũng đang sót thương cho họ.<code> --------------- </code>Vài năm sau người ta phát hiện Hưng Thịnh đã tự xác tại Mỹ, còn Nhan Chiếc cậu ta trở nên lạnh lùng, cứ sống một cuộc sống cô độc, ngày ngày đi làm rồi lại về. Cứ thế hai mối tình đã đứt giữa đoạn, có lẽ kiếp sau họ lại gặp nhau nhưng không biết chừng mối duyên nợ này lại được nối lại.