Đến giữa trưa hôm sau Khánh Nhiễm chạy tới Khánh thành. Nữ hài không dám trực tiếp đi vào thành, giấu con lừa nhỏ vào rừng cây ngoài thành rồi mới nhẹ nhàng nấp ở cổng thành thăm dò.
Mắt nhìn lên cổng chính kiên cố sừng sững của Khánh thành, những tảng đá dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng trắng, tựa như trái tim đã hóa thành băng giá. Nữ hài hai tay nắm chặt, đứng yên bất động, trên mặt không hề có một chút hoảng loạn.
Gió lạnh quét qua, mái tóc của nàng bị gió thổi tung, vài sợi táp vào gò má tái nhợt, khiến gương mặt trẻ thơ lộ ra sự tang thương sâu sắc cùng thê lương.
Ánh mắt nàng nhìn xuyên qua lớp tường thành dày ở phía tây. Giữa cổng thành cao cao đó, ở thành tây của Khánh thành, trên pháp trường dính đầy máu đen là phụ mẫu nàng, phụ thân yêu quí của nàng, mẫu thân thương yêu của nàng đang bị nhìn chòng chọc giữa ban ngày, hứng chịu gió lạnh vù vù, bị người chỉ trích, chỉ trỏ, khinh bỉ.
“Đáng đời, thông dâm a, loại người như vậy rõ ràng là dù có chết cũng không thể an nghỉ.”
“Ngươi đã nhìn rồi à? Nam nhân bị thiêu thành than đen, không thấy rõ mặt. Quả là đáng sợ, ta chỉ mới nhìn thoáng qua một cái mà cả ngày không nuốt nổi miếng cơm.”
“Nhìn rồi, sao lại không nhìn chứ. Dáng dấp nữ nhân kia cũng thật đẹp, mặt mũi thuộc loại chuyên dụ dỗ người khác, mẹ nó chứ thảo nào lại làm ra chuyện này. Vì gian phu, ngay cả chồng mình cũng có thể nhẫn tâm giết chết, đáng đời phải chết phơi thây.”
“Nghe nói là quan lớn kinh thành, thống lĩnh cấm quân đại nội gì đó Khúc đại nhân bắt được bọn chúng đang thông dâm tại trận. Đại nhân muốn bắt hắn lại thế mà nam nhân kia lại phản kháng, còn giết mấy mấy quân binh, sau đó bị tên lửa bắn mới thành bộ dạng kia.”
…
Dọc đường nàng đã nghe rất nhiều về chuyện phơi thây ở thành tây, mới đầu còn thét lên rồi nhào đến cắn những kẻ nói xằng nói bậy đó, rồi cất tiếng cười to châm chọc thói đời vô lý này, sau lại đau đớn đến mức khóc không ra nước mắt, rốt cuộc cuối cùng tâm hóa tro tàn, hoàn toàn chết lặng.
Phơi thây vì tội thông dâm? Cái cớ nực cười biết bao! Tội danh thật nực cười làm sao! Phụ thân và mẫu thân nàng vì thông dâm nên bị phơi thây! Quả thực nàng nên thầm khen tên súc sinh gọi là Khúc Thăng Bình gì kia thật là giỏi, trí tưởng tượng của hắn thật sự là tài tình.
Bọn súc sinh này! Phụ thân là danh tướng đương thời, vì Chiến quốc lập nhiều chiến công hiển hách, là rường cột nước nhà, là vị anh hùng vì dân chúng Chiến quốc canh giữ một cõi trời đất thanh bình. Bọn chúng ám sát phụ thân, lại muốn dụ con cá là nàng lọt lưới, do đó liền đê tiện phơi thây làm mồi nhử.
Nhưng bọn chúng cũng không dám nói thẳng ra người phải phơi thây kia là Kình Biên Vương Vân Nghệ tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn bốn phương. Bọn chúng không dám! Do đó bọn chúng liền an bài một tội danh “có lẽ có”* cho phụ thân và mẫu thân – thông dâm. Bọn chúng biết cho dù không cần chỉ đích danh người bị phơi thây kia là Vân Nghệ, trong lòng người có tâm như nàng chắc chắn sẽ hiểu rõ, cũng sẽ phải đến đây.
(*có lẽ có: thời nhà Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không. Tần Cối trả lời: “có lẽ có”. Về sau từ này được dùng theo nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
Hãy chờ đấy, bọn chúng không phải đang sợ sao, không phải đang sợ dân chúng biết chuyện vị anh hùng của bọn họ bị tên hoàng đế bạc bẽo ngồi tít trên cao kia ám hại sao? Đã thế nàng càng muốn chiếu cáo thiên hạ chuyện này, vạch trần khuôn mặt thật của tên vua tà ác đó.
Trời xanh thật không có mắt, uổng cho người ta ngước nhìn giữa ban ngày ban mặt, nhưng Vân Khánh Nhiễm nàng sẽ không đơn giản ngã xuống như vậy.
Trên đời này không có gió lọt tường, trời xanh đui mù, đã vậy nàng muốn xé nó ra, phơi bày tất cả mọi thứ xấu xí ra ánh sáng dưới bầu trời này. Nàng cũng không tin, không tin nàng không làm được!
Nhìn binh sĩ kiểm tra vô cùng gắt gao dưới tường thành, Khánh Nhiễm nhíu mày suy ngẫm, thầm nghĩ trong lòng, dù thế nào vẫn sẽ có cách vào được thành. Không cần vội, ngàn vạn lần không thể vội vàng. Bọn chúng đã bày trận lớn như vậy, chắc nghĩ rằng nàng có đồng bọn. Thật nực cười! Song nếu bọn chúng đã coi trọng phụ thân đến thế, nàng không thể để cho bọn chúng thất vọng rồi. Khánh thành này, nàng nhất định phải vào bằng được.
Nữ hài dõi mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm cơ hội vào thành. Qua quan sát nàng phát hiện ra binh sĩ canh gác tra xét cực kì nghiêm ngặt đối với nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh và hài tử lớn như nàng. Đây đúng là tỏ rõ bọn chúng đang tìm nàng. Không thể mù quáng đâm đầu vào, nhất định phải bình tĩnh. Làm sao bây giờ…
Hay là cải trang thành một kẻ ngốc làm bọn chúng nới lỏng cảnh giác. Khánh Nhiễm đang nghĩ tới tính khả thi của biện pháp này, đột nhiên có tiếng kêu la từ phía sau truyền đến. Nàng quay đầu lại thì thấy một đám nam nữ già trẻ ăn mặc rách tưới, từ trong rừng cây lao ra. Mỗi người cầm một chiếc bát mẻ trên tay, mấy cái lọ nhỏ bé chừng bằng bàn tay, ồn ào ầm ĩ nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc cửa thành.
Là một đám ăn mày! Quan trọng là…bọn họ rõ ràng muốn vào thành! Khánh Nhiễm không thèm nghĩ ngợi đã cởi áo khoác xuống ném thật xa, xé rách y phục trên người với tốc độ nhanh nhất, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, lại tháo tung tóc, bôi chút bụi đất lên mặt.
Đúng lúc này đám ăn mày vừa khéo xông tới trước chỗ lõm vào của sườn dốc nhỏ nơi nàng ẩn nấp. Khánh Nhiễm không chút do dự, bóng dáng chợt lóe lên liền đứng giữa bọn họ. Không cần phải chạy, một lực đẩy mạnh từ phía sau truyền tới, đám người như điên dại chen chúc nhau lao về phía cửa thành. Khánh Nhiễm không khỏi nhíu mày, lòng hơi khó chịu. Những người này rốt cuộc vội vàng làm gì chứ, giống như không muốn sống nữa vậy.
Đùn đẩy chen chúc, đám người như một cơn gió tiến tới cổng thành cao cao của Khánh thành. Binh sĩ giữ thành trông thấy từ xa cầm giáo ngăn hết một loạt, ngăn bọn họ ở ngoài thành. Đám ăn mày mặc kệ bọn chúng, cái bát mẻ cầm trong tay giơ lên cao, ầm ĩ đùn đẩy nhau muốn xông vào thành.
“Đừng đẩy nữa, con mẹ nó cũng đừng chen lấn nữa! Làm cái gì đấy hả?!”
“Im đi, gào cái rắm ấy! Còn đẩy nữa lão tử sẽ động thủ!”
“Chúng ta muốn vào thành, cho chúng ta vào thành.”
…
Khánh Nhiễm bị kẹp giữa một đám ăn mày, vóc người vốn nhỏ bé, trong chớp mắt trước mặt toàn là những đôi chân dưới quần áo rách rưới. Mùi trên người ăn mày cực kì khó ngửi, trong cánh mũi tràn ngập mùi lạ, nàng cũng không có tâm tư so đo, nghe tiếng binh lính quát mắng, tim nàng đập thình thịch. Bốn phía ầm ĩ hò hét, mỗi người đều thét to, nàng cũng kêu lên thật to.
Đột nhiên một nam nhân trung niên mặc trang phục tướng lĩnh cấp cao thúc ngựa từ bên trong thành đi tới, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên này liền hét lớn một tiếng: “Đừng ầm ĩ nữa, cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy là phạm tội quấy nhiễu trị an, toàn bộ sẽ bị tống vào tù.”
Nam nhân này căn bản cũng có chút bản lĩnh, chỉ một tiếng hét lớn mà tình hình đã dần yên tĩnh trở lại. Khánh Nhiễm trốn trong đám người nhìn qua khe hở, chỉ thấy người nọ xoay người xuống ngựa, bọn binh lính bước lên phía trước chắp tay thi lễ.
“Dương Công Tào ngài sao lại đích thân đến nơi này, có chuyện gì cứ để chúng tiểu nhân đi thông truyền một tiếng là được rồi.”
“Đúng vậy, sao dám làm phiền ngài đích thân tới đây.”
“Nơi này xảy ra chuyện gì vậy? Hò hét loạn cả lên còn ra thể thống gì.” Dương Công Tào nhíu mày cả giận hỏi.
Khánh Nhiễm nghe những binh sĩ gọi nam nhân là Dương Công Tào kia thì hơi nhíu mày. Dương Công Tào chưởng quản chuyện của tất cả mọi người trong một quận, tương đương với trưởng ban dân sự của một tỉnh ở hiện đại, cũng chẳng trách mọi người đều kiêng nể lời nói của hắn.
“Đám ăn mày ầm ĩ này không nên cho vào thành, bề trên căn dặn cần kiểm tra nghiêm ngặt hơn trong hai ngày này, cao lớn…”
“Được rồi, đừng nói nữa. Hôm nay tiểu thư đích tôn của nhà Lý lão tướng quốc đi bố thí đầu chợ thành tây, đang làm việc thiện. Ngươi ngăn những tên ăn mày kia ở chỗ này, vậy bên kia lấy ai đến nhận bố thí, ngươi nói xem dân chúng sẽ nghĩ thế nào. Bề trên lệnh cho các ngươi tìm người thế nào mà còn không rõ sao? Ăn mày hàng ngày đều đi ra đi vào, ngươi cũng tra xét nhiều lần hả? Không thấy phía sau người chờ vào thành đã dồn lại thành một đám à? Biến cổng thành thành gà bay chó sủa, không biết chừng mực.”
Lời nói tiểu binh còn chưa dứt đã bị Dương Công Tào nhanh chóng ngắt lời. Gầm lên xong, thấy tiểu binh kia nơm nớp lo sợ cuống quít vâng dạ, Dương Công Tào lúc này mới xoay người lên ngựa.
“Mau giải tán nơi này, thối hoắc như thế chỉ khiến cho người ta cười nhạo thôi.”
“Dạ dạ”
Dương Công Tào kia vừa mới quất ngựa rời đi, nhóm tiểu binh liền vội vàng tránh đường, xua đuổi đám người.
“Còn không mau cút đi.”
Đám ăn mày trong lúc nhất thời lại kích động rối loạn cả lên, Khánh Nhiễm khó mà tin được bản thân lại có thể trà trộn vào thành dễ dàng đến thế. Dưới chân chạy như bay, sợ bị người ta bất chợt bắt được. Sợ gây chú ý khi vào thành, nàng cũng không dám tách khỏi đám người, chỉ có thể theo những người liên quan chạy đến đầu chợ thành tây.
Phố xá thành tây ở Khánh thành là một khu phố phồn hoa, đặc biệt náo nhiệt, nàng chạy một mạch qua khung cảnh thanh bình này. Khánh Nhiễm đứng lẫn trong đám người, mình và bọn họ đều áo quần rách rưới giống nhau, cưu y bách kết*, mặt bẩn thỉu, tóc rối bù như cỏ dại. Một đám người băng qua nơi phố xá phồn hoa này tựa như chuột chạy giữa đường làm người ta khinh thường, hoàn toàn xa lánh. Ánh mắt khinh thường bám theo cả đường nhưng trên mặt ăn mày lại tràn ngập vui sướng cùng hưng phấn.
(*cưu y bách kết: cưu=chim cưu, y=quần áo, bách= tất cả, trăm người, kết: liên kết, kết bạn; ở đây nghĩa là quần áo rách rưới đói khát như chim cưu họp theo loài)
Lúc Khánh Nhiễm hiểu ra thì đã chạy theo mọi người tới đầu phố thành tây, xa xa quả nhiên thấy mấy thị nữ y sam tươi sáng vây quanh một nữ tử dáng vẻ phi phàm, lụa mỏng trên mặt phấp phới, đoán chừng nàng kia là tôn nữ của Lý lão tướng quốc.
Khánh Nhiễm cũng từng nghe phụ thân kể về Lý lão tướng quốc là người rất khôn khéo. Từ trước tới nay luôn cho rằng mọi thứ nên thuận theo tự nhiên, dùng phương pháp vô vi* mà trị. Theo như cách nói của Khánh Nhiễm thì hắn là một lão lọc lõi, kiên quyết làm việc dựa theo phương châm chính sách hoàng tộc đề ra, không thể chống lại.
(*vô vi: thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, không có chí tiếng thủ, là thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa)
Lão hoàng đế băng hà, tân hoàng lên ngôi, hắn và phụ thân đều từ quan quy ẩn như nhau, thế mà kết cục lại khác nhau đến vậy. Kẻ khéo đưa đẩy giờ thì được ăn trên ngồi trước, được người khác tôn sùng, hưởng thụ vinh quang muôn đời. Mà người chính trực lại nhà tan cửa nát, bị oan ức, bị phơi thây phỉ nhổ. Đây là quy tắc ngầm của thế giới này sao?
Khánh Nhiễm cười lạnh, hồi phục tinh thần. Tình thế trước mắt trở nên hỗn loạn. Hơn trăm tên ăn mày ào lên một loạt, màn thầu* đung đưa trước mặt, một cái màn thầu vừa mới được ném xuống đường chưa kịp chạm đất đã có mấy đôi tay đen cướp xé. Cướp đến tay cũng không thèm nhìn tới nơi hỗn loạn này mà nhét luôn vào mồm, nhai nuốt tham lam, ấy thế mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào không trung.
(*màn thầu: bánh bao)
Khánh Nhiễm quan sát một màn cướp đoạt cắn xé trước mặt, trong lòng bi thương đến không nói nên lời. Ngay lúc này mười ngày trước, phụ thân, mẫu thân, còn có tỷ muội các nàng còn cùng ngồi trong tửu lâu bốn tầng cách đó không xa bình luận về thức ăn thơm ngon ngào ngạt, cười nói vui vẻ nhìn đám người hối hả đầu đường. Khi đó nàng cho rằng mọi thứ là đương nhiên, không biết rằng phụ mẫu đã thay nàng chống đỡ một bầu trời xanh như vậy.
Phụ thân luôn nói đó là loạn lạc, nói dân chúng khó khăn, nói lòng người dễ đổi, nói chiến tranh thiên tai,…khi đó nàng luôn nửa tin nửa ngờ. Ở hiện đại nàng chưa từng trải qua chiến tranh, mà nàng cũng không biết phụ mẫu đã bảo vệ nàng tốt đến vậy ở thế giới này…
Bụng rỗng không, nàng đã mấy ngày chưa ăn cơm, sống đến giờ hoàn toàn đều dựa vào ý chí. Nhưng đối mặt với một màn điên cuồng trước mắt này, nàng không có cách nào khiến mình di chuyển bước chân tham gia với bọn họ. Không phải do không cam lòng yếu thế trước liệt căn tính (tính xấu), không phải vì không vứt bỏ nổi thể diện, chỉ là vì bi thương dâng lên trong lòng, bi thương đến mòn tâm thấu xương.
Khánh Nhiễm cúi đầu cười khẽ, đang muốn xoay người thì lọt vào tầm mắt là một màu xanh nhạt thoáng qua, tay áo gấm dài rộng đẹp đẽ trắng như tuyết, thêu tường vân chỉ bạc rườm rà, một đôi tay thon dài thanh nhã cầm một cái màn thầu trắng rất to.
Khánh Nhiễm ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời chói mắt chỉ cảm thấy trước mắt là một đám mây đen, hơi híp mắt lại, một bóng người thanh nhã thấp thoáng lay động trước mắt. Đó là một thiếu niên hơn mười tuổi, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn nhiễm một viền vàng. Còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của hắn thì Khánh Nhiễm đã cảm nhận được khí chất xuất trần thoát tục, phảng phất thanh cao như mây trắng chân trời trong xanh.
Khánh Nhiễm nhẹ nhàng chớp mắt, gương mặt thanh tú của thiếu niên đập vào mắt. Đôi mắt cười của hắn ập xuống người nàng. Đôi mắt sáng đen nhánh phản chiếu hình ảnh thảm hại của nàng. Trong nháy mắt lại như rơi vào trong mộng, cả người được làn khí trong lành gột rửa. Nàng chỉ cảm thấy cảm xúc kì quái nơi đáy lòng bỗng nhiên lặng hẳn xuống…