Văn Khương Công Chúa

Chương 54: Thương lượng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạnh thấu xương trong gió tuyết, đỉnh đầu Văn Khương truyền đến giọng nói của người đàn ông kia:

"Tiểu thư, nhìn quần áo và trang sức của cô không giống người Tề Quốc, trái lại giống trang phục ở Lỗ Quốc hơn"

Văn Khhương túm lại vạt áo:

"Ta thực sự là người Tề Quốc, không nói năm đó Trịnh quốc công tử cự tuyệt hôn sự với nhị công chúa Tề quốc đã sớm lan truyền khắp bản quốc"."

"À?"

"Sau khi bị Công tử từ hôn, nhị công chúa Tề Quốc chúng tôi thật không dễ dàng mới gả được đến Lỗ Quốc."

"Đúng không?" Công tử Hốt thật thấp cười.

"Cũng không biết kia nhị công chúa kia dung mạo thế nào, nếu là một đại mỹ nhân, e rằng Trịnh quốc công tử sẽ hối tiếc."

"Hối tiếc? Làm sao có thể!! công chúa Tề quốc quá mức mỹ lệ dễ dàng đem tới tai họa?"

"Đúng không? Vậy tiểu thư cũng là mỹ nhân?! - Cơ Hốt cười lớn.

chapter content



"Các người mang mấy món đồ này làm vật tùy thân - Văn Khương liếm liếm môi.

"Ta e rẳng sẽ khiến cho người khác chú ý. Tại dịch quán Thương Khâu thấy qua bọn họ, chẳng biết tại sao bọn họ cúng tới nơi này."

Công tử Hốt sửng sốt, hắn nguyên bản cho rằng nữ nhân này chỉ là bao cỏ, không nghĩ tới nàng phân tích lại rất có lý.

"Vật tùy thân của chúng ta không có gì đáng tiền"

Vậy thì kỳ quái." Văn Khương chớp chớp mắt, nàng hồi tưởng đến mấy lần cùng bọn họ giáp mặt, mục đích của chúng không vì tiền tài.. Rõ ràng là muốn một thứ gì đó hay là một người nào đó. Nghĩ đến điều này, Văn Khương nhìn công tử Hốt.

"Theo ta sẽ giải thích, đám dị nhân kia đối với vàng bạc không hứng thú,, nhưng mà đối thần binh lợi khí cũng rất là có khả năng."

"Thì ra là thế. Tiểu thư tài trí nhanh nhẹn, tại hạ cam bái hạ phong."

Công tử Hốt nghe Văn Khương một phen lí do thoái thác lập tức nhận ra.

"Bọn họ là vì chuôi kiếm trong tay của ta."

Văn Khương không khỏi có một ít ảo não, lại là kiếm, nàng thật sự là không may mắn, nếu là ở đây bị đám dị nhân phát hiện ra nàng, chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng. Nàng ngẫm nghĩ chốc lát.

"Không bằng đem thần binh trong tay ngươi đưa bọn hắn, như thế, chúng ta đã có thể thoát thân lại sẽ không chậm trễ hành trình."

Công tử Hốt nghe được nàng như thế nói, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, nhưng mà mơ hồ mà lại cảm thấy nàng nói có một ít đạo lý cùng ám chỉ.

"Người này sao lại không quả quyết như vậy? Chẳng phải chỉ là một thanh kiếm sao? Ngay cả tính mạng cúng không màn đến"

Văn Khương nhìn hắn do dự, trong lòng cực kì không thoải mái, chờ lâu một chút, liền sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Mắt thấy đám người kia hướng hậu viện dịch quán đi tới, Văn Khương trống ngực đập càng lúc càng nhanh, "Công tử, ngươi nếu như không nhanh quyết định, chúng ta dù có cánh cũng khó chạy thoát."

"Không được. Nơi này còn thuộc phạm vi Tống quốc, chúng ta không thể để lộ thân phận."

" Cái này không được, cái kia không được, lẽ nào chúng ta thì cứ như vậy khoanh tay chịu chết?"

Văn Khương vừa muốn nổi giận liền nghe thấy gian phòng bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, thấy đám dị nhân kia bị một toán người vây hãm, nhất thế thời khó mà thoát khỏi.

"Chúng ta đi nhanh đi."

Công tử Hốt kéo Văn Khương liền nghĩ hiện tại 36 kế chạy là thượng sách.

chapter content



Vote lấy động lực nè..cảm giác mọi người thích hiện đại hơn cổ đại ☹☹☹☹☹☹ thương ad thì phải thương đồng chia đều chứ nhỉ ?