*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cám ơn."
Quý Ngỗi khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị.
"Trời ạ, gì sao trên đất lại nhiều máu như vậy?"
Văn Khương lúc này mới phát hiện váy áo mình đều bị nhuộm hồng cả, trong phòng ánh sáng lờ mờ,mấy người cùng nhau đi vào mới đầu cũng không chú ý.
"Quý Ngỗi?" - Văn Khương lay lay nàng.
"Mau, đi mời đại phu."
Cơ Duẫn cùng công tử Củ thối lui ra khỏi phòng nhỏ u ám.
"Tự vẫn rồi sao?" - Cơ Duẫn nhìn về phía công tử Củ.
"Ta nhìn không giống."
Trọng Nhĩ được mời đến nhanh chong xem mạch, nhưng vẫn không lên tiếng.
"Cô ta làm sao?" - Văn Khương nhịn không được hỏi.
"Rất kỳ quái."
"Kỳ quái?" - Văn Khương không hiểu.
"Theo lẽ chảy nhiều máu như thế, phải hôn mê bất tỉnh, mạch đập yếu ớt mới đúng. Nhưng mà mạch trạng hiện tại không giống như vậy"
Lúc này Văn Khương mới cảm thấy tay trên cổ tay bị Quý Ngỗi bắt được khối đất mơ hồ đau, liêu tay áo nhìn qua, một tia máu tươi thuận theo ngón tay nàng nhỏ giọt trên đất.
"Nàng cũng bị thương?"
Trọng Nhĩ cũng không giấu diếm tỏ vẻ quan tâm.
"Không có việc gì, đại khái là mới vừa rồi bị móng tay cô ta không cẩn thận làm trầy."
Trọng Nhĩ cầm lên một ít thảo dược nhẹ nhàng đắp lên vết thương, sau đó nhàn nhạt tại bên tai nàng nói.
"Quý Ngỗi tới kinh nguyệt, chỉ sợ là lần đầu tiên."
Văn Khương kinh ngạc nhìn hắn, Quý Ngỗi thoạt nhìn cũng có 14, 15 tuổi, như thế nào kinh nguyệt đến muộn như vậy?!
Mấy ngày kế tiếp, Văn Khương khi rảnh liền tới xem Quý Ngỗi một chút, nàng ta số thời gian đều ngủ, khi tỉnh lại ở trên mặt đất vẽ một ít ký hiệu, dù gọi như thế nàng ta đều không đáp lại.
Kiên nhẫn của Cơ Duẫn rốt cuộc bị mài mòn, lại qua 2 ngày, rốt cuộc cầm theo kiếm sắc mặt u ám lên xông vào gian phòng giam giữ Quý Ngỗi.
Thanh kiếm sáng loáng chỉa về phía Quý Ngỗi tràn đầy vết máu trên mặt, Cơ Duẫn chính mình cũng là người chinh chiến sa trường, máu đen hắn không phải là hắn chưa từng gặp, nhưng mà mặt Quý Ngỗi đều bị vẽ đầy thư đồ dị tộc, nên trên mặt lộ ra khí tức kinh khủng, làm cho ở đây từng gã nam nhân đều không rét mà run.
Quý Ngỗi nhìn qua Cơ Duẫn cùng người bên ngoài hắn mỉm cười, dùng sự tuyệt vọng cực đoan cùng ngữ khí nguyền rủa lớn tiếng nói liên tiếp, sau đó chạy về phía tay đang cầm thanh kiếm của Cơ Duẫn, dùng nó xuyên thủng thân thể mình, toàn thân là máu lại sau lui lại mấy bước, cười gian, thống khổ, cuối cùng nhăn nhó ngã trên mặt đất.
Máu tươi thuận theo chân của bọn họ bên chảy xuôi, từng tia máu đỏ tươi cùng mùi tanh dính nhớp quấn quanh lấy chóp mũi từng người, có mấy tên lính nhỏ tuổi không nhịn được chạy ra cửa nôn mửa...
Tin tức Quý Ngỗi chết bị Cơ Duẫn sai người gắt gao phong tỏa, những tộc nhân xích địch còn sót lại bị hắn sát hại bằng cách chém đầu, kể cả phụ nữ mang thai cũng bị đâm chết, chỉ một số có nhan sắc được dùng thưởng cho binh lính Lỗ quốc có công.
Tối hôm đó, Cơ Duẫn hạ lệnh nhổ trại.
Trọng Nhĩ tự mình hạ độc bản thân bằng một lượng vừa phải, chờ khi Cơ Duẫn dẫn binh rời ly khỏi, hắn mới chậm rãi mở mắt. Bị kẹt giữa đống trên thi thể, phần lớn đều đã chết cứng, thậm chí còn có xác người bắt đầu thối rữa, dòi bọ đục khoét toàn thân, cách đó không xa là xác Quý Ngỗi.
Trọng Nhĩ đem áo ngoài dính đầy mùi tử thi cởi bỏ, châm lửa đốt, thiêu luôn đống thi thể xấu số.
Hừng hực hỏa quang trong nháy mắt dấy lên, chỉ thấy một cái biển lửa đầy trời, sóng lửa điên cuồng một cái tiếp theo một cái, giương nanh múa vuốt dường như muốn đem bầu trời nuốt vào. Biển lửa phía dưới sương mù tràn ngập, dường như thấm ướt khói đen tháng năm.
Văn Khương mấy ngày trước đây cùng Trọng Nhĩ nhắc qua, nàng đem Tang Du cùng Tiểu Đào chuyển đến một nhà cỏ nhỏ, dùng vải bố che lại bọn họ, đợi khi nàng đi thì nhờ Trọng Nhĩ chiếu cố.
Thời gian kia không nhiều lắm, hai người chỉ gặp mặt một lần, Văn Khương dặn dò vài câu liền hấp tấp rời đi. Về thân phận Cơ Duẫn, không cần nàng nói, hắn cũng có thể đoán được.