" ưm"
Văn Khương liều mạng mà nhẫn nại nén thanh âm rên rỉ sắp phát ra trong cổ họng, gật đầu không ngừng.
"Vi phu lại đi vào một chút, ổn chứ?"
Đầu lưỡi hắn nóng bỏng đi tới bên môi nàng khẽ cắn lên miệng nhỏ đỏ tươi.
"Ưm "
Trọng Nhĩ liếm lấy nột bên môi ý cười hiện lên, lại đĩnh động đem dương cụ ấn vào miệng nhỏ bên dưới, ép buộc Việt Nam hoàn toàn nuốt vào. Thân thể hai người giờ phút này đã chặt chẽ đến không còn kẽ hở, cảm giác trong mật huyệt trơn mềm ấm áp khiến Trọng Nhĩ hắn dũng mãnh đĩnh động, đại quy đầu sít sao đỉnh lấy mật thủy kiều nộn cổ tử cung nhập khẩu, quy đầu quần mắc mã khẽ trương khẽ hợp sít sao hôn lên trên miệng cổ tử cung miệng liên tục mà bức nàng tiết ra thêm ngọt ngào dịch mật.
"Ahh ahh"
Toàn bộ thanh âm Văn Khương thở gấp đều bị Trọng Nhĩ hôn nuốt vào bụng. Hắn biết rõ thân thể nàng mỗi một lần luật động cùng cao triều, phần lớn dịch mật phun ra đem cự vật thấm ướt bao phũ. Sướng đến xương cùn cụt đều ngứa ngáy tê dại...
"Ô ô,..."
Kiềm chế tiếng kêu chuyển biến thành giọt nước mắt uyển chuyển, ước chừng là quá mức thoải mái, nàng kích động dòng nước mắt nóng.
"Còn lạnh không?"
Hắn ôn nhu hôn lên khóe mắt nàng, nàng nhìn chăm chú hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Bên ngoài vẫn có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Văn Khương vừa nghe đến hắn nói người khác đang theo dõi bọn họ lại không khỏi khẩn trương một chút, hạ thân lại kẹp chặt vài phần.
"Ngoan, còn chưa tới, vi phu còn chưa tận hứng, sẽ không bỏ dở nửa chừng."