Tiểu Bạch vốn chỉ là cùng Thừa Ảnh có cảm ứng, tối tăm nghe thấy tiếng nói Văn Khương chỉ nghĩ rằng nàng đang gặp phải nguy hiểm muốn đi cứu nàng, thân thể theo bản năng nhảy lên một cái, chờ hắn hồi phục tinh thần mới phát hiện toàn thân vô lực, sức nặng toàn thân đều đè trên thân thể Văn Khương, rầm một tiếng lần nửa đảo ngã xuống.
"Tam ca"
Nàng lớn tiếng gọi Tiểu Bạch, bằng sức mình, nàng không thể nào đỡ nổi hắn. Trọng Nhĩ mắt thấy hai người chao đảo vội vàng đi tới chống trụ giúp Văn Khương. Hai người luống cuống tay chân đem mấy tên chết ngất trói lại, lại đem tiểu Bạch đỡ đến phòng nghỉ, lúc này mới gọi tộc trưởng đến đem sự tình một lần kể rõ.
Đương nhiên, bọn họ giấu chuyện về Thừa Ảnh kiếm, tộc người ở đây vốn là người cùng mẫu tộc với Trọng Nhĩ, cùng mang chung mối thù với Ly Cơ luôn rắp tâm năm lần bảy lượt phái người đột kích kéo đến đều là phẫn hận không dứt. Trọng Nhĩ cùng bọn họ suốt đêm thương lượng làm sao gia cố thủ vệ trong thôn. Văn Khương thì là đun nước để Tiểu Bạch tắm gội, tâm tình cực kì vui vẻ.
"Tam ca" - Văn Khương mặt mày ôn nhu nhìn tiểu Bạch.
"Đây là đâu?"
Hắn toàn thân vô lực, đành phải đưa tay cho nàng. Văn Khương nhẹ nhàng dìu hắn ngồi dậy.
"Nơi này sơn cốc, huynh đã hôn mê gần bốn tháng rồi, một mực nằm yên, thân thể hẳn là không động đậy nổi."
"Chính là, trông thấy muội, Tam ca rất nhanh sẽ khỏe."
Tiểu Bạch nhẹ nhẹ vỗ về mái tóc đen nhanh của nàng.
"Muội hằng ngày đều ở bên cạnh huynh, cùng huynh nói chuyện, huynh có nghe thấy?"
"Ta á nha, chỉ nghe thấy một con chim hoàng oanh luôn ở bên tai ta líu ríu, khiến ta dù muốn bất tỉnh cũng không được đâu."
"Ca, chán ghét."
"Tới đây "