Văn Khương Công Chúa - Yuying

Chương 47




Nghĩ đến điều này, hắn hung hăng cắn răng, rõ ràng thế gian đẹp nhất chỉ có nàng, nhưng vì lý gì công tử Huy muốn chặn ngang một bước?!

Giờ phút này, hắn căn bản không muốn nghĩ tới tình cảnh Văn Khương rên rỉ dưới thân nam nhân khác, nhưng mà hạ thân lại càng phát bành trướng, mang theo ghen ghét cùng chiếm hữu, hắn giữ chặt thân thể của nàng:

"Sau này, nàng chỉ có thể thuộc về một mình ta. Chỉ là ta."

Giống như tuyên bố, hắn hắn mạnh mẽ cắm rút mấy chục lần sau đó liền tại trong thân thể nàng bắn ra. Quá nhạy cảm, hoa kính nàng nhỏ hẹp gắt gao bao lấy hắn khiến hắn sướng đến phát lại dị thường dễ chịu. Hắn xoay lại vai nàng:

"Hắn ta cũng làm với nàng như thế?"

"Ai?" - Văn Khương hai mắt đẫm lệ mông lung lại càng hoảng sợ.

"Trên đường từ Tề quốc tới Lỗ quốc xuất giá, hắn ta có phải từng làm giống như ta đang làm đối với nàng" - Cơ Duẫn đột ngột chế trụ cằm Văn Khương, ánh mắt sắc bén.

"Thiếp không nghĩ muốn nhắc đến hắn." - Văn Khương lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

Cơ Duẫn phát giác được bản thân làm đau nàng, nhẹ nhàng thu lực lại, xoa nắn ngực sữa, ghé sát bên tai Văn Khương thầm thì.

"Nàng là phu nhân của ta, từ nay về sau không cho phép nàng cùng nam nhân khác chung đụng"

Còn chưa chờ nàng trả lời, hắn liền nửa nửa đè lên người Văn Khương:

"Kẻ nào từng chạm qua nàng, ta thề khiến hắn sống không bằng chết"



Hắn nhàn nhạt cười, thanh âm lại lạnh đến mức khiến Văn Khương kinh hãi...

****

Tân quân kế nhiệm, các nước lâng bang đều sai phái sứ giả đến dâng lễ chúc mừng, sau thủ tục lên ngôi là yến tiệc.. Văn Khương mặc hoa phục ngồi bên cạnh Cơ Duẫn, thần sắc tẻ nhạt.

Sứ giả các nước lần lượt an tọa chờ dự yến, Cơ Duẫn nắm lấy tay Văn Khương:

" Văn Khương, hôm nay có sứ giả của Tề quốc sang chúc mừng"

Văn Khương thân thể đột ngột run lên. Thời điểm nàng chưa bình tâm, nội quan đã lớn tiếng nói:

" Nhị công tử của Tề quốc đến dâng lễ chúc mừng"

Nhị ca sao? Nàng xoay chuyển nhìn lướt qua xong lập tức lại rủ mắt, trong lòng cơ hồ dâng lên cảm giác hụt hẫng, thất vọng.

" sao vậy? nàng hiếm khi gặp được hoàng huynh, sao lại có vẻ không vui?" - Cơ Duẫn nhẹ véo tay Văn Khương.

"Đại vương hiểu lầm, thiếp chỉ là nhìn thấy nhị ca liền nhớ đến còn có Phụ vương cùng mẫu hậu. Nghe nói Phụ vương dạo này sức khỏe suy nhược, thiếp có chút lo lắng"

"Ngày mai, bổn vương sẽ bố trí cho huynh muội 2 người gặp gỡ, để 2 người tâm sự chuyện cũ, như vậy được chứ?"



" Đa tạ đại vương đã thương cảm thần thiếp" - Văn Khương nhìn hắn mỉm cười đáp lại.

Cơ Duẫn đối với nàng có thể nói sủng ái vạn phần, cho dù thân là tân vương của Lỗ quốc, trăm công nghìn chuyện lớn nhỏ cần xử lý nhưng mà mỗi đêm Cơ Duẫn đều sủng ái Văn Khương, không ngừng tặng thưởng lễ vật cho vương hậu của mình. Đặc biệt, hôm nay còn có lòng an bài cho nàng cùng công tử Củ gặp gỡ, đúng là hiếm có.

Dưới đài, Sứ thần Vệ Quốc - công tử Ngoan trông thấy Văn Khương vẫn là ngổn ngang trăm mối trong lòng. Trước đây nghe nói qua Tề quốc đem gả công chúa cho Thế tử Lỗ Quốc hắn còn hoài nghi, nhưng mà giờ phút này, nhìn sắc mặt nàng ửng hồng, cùng Cơ Duẫn cười cười nói nói, trong lòng không khỏi vạn phần mất mát.

Mấy vị chư hầu phái tới sứ giả huyên náo mời rượu, Văn Khương trước giờ tửu lượng không cao, chỉ tiếp được mấy chung liền ho khan 2 tiếng:

"Không thể uống rượu, lại còn cố uống" - Cơ Duẫn ôn nhu trách cứ, ngữ khí đều là tràn đầy cưng chiều.

"Thiếp không sao..."

Văn Khương cũng biết ở trên đại điện Cơ Duẫn hành động chút không ổn, chỉ cảm giác một khuôn mặt, thiêu nóng bỏng, đầu óc trống rỗng.

Công tử Huy sít sao nhìn chằm chằm đôi phu thê không xem ai ra gì, đáy mắt hiện lên tia sắc lạnh, đố kỵ cùng ghen ghét.

"Phu nhân tửu lượng kém, lui xuống trước nghỉ ngơi đi."

"Được "

Văn Khương hai gò má đỏ ửng, đẹp không sao tả xiết, để nô tì dìu đỡ bước xuống.

Đêm!! Văn Khương vừa được Tiểu Đào cùng Chiêu Thư hầu hạ rửa mặt, thay áo. Cơ Duẫn liền bước vào tẩm điện...