Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 413 : Hỏa tuyền




“Tinh hà chân giải” lại thể hiện ưu điểm, dụ hoặc tưởng không cưỡng lại mà trong mắt gã càng lúc càng nhạt, giọng nói đó mờ dần, sau cùng chỉ vo ve như muỗi kêu.

Sau cùng giọng nói đó đoạn tuyệt.

Ma nhãn cự nhận rơi vào cái hố sâu dưới chân gã.

Nơi này vốn bằng phẳng, vì vũng xoáy không gian mà biến thành hố sâu đen ngòm.

Tôn Lập ném vỏ đao đi.

Võ Diệu và La Hoàn lúc đó mới nói: "May quá! Tiểu tử ký còn nhớ lời chúng ta, tu hành “Tinh hà chân giải”, không thì lần này bại quá thảm."

Tôn Lập im lặng, tâm tình phức tạp.

Rời Thiên Hồ khẩu, Tôn Lập mở trữ vật không gian rồi thở dài, đi về sơn cốc bọn Sùng Dần đang nghỉ.

Chính giữa trữ vật không gian, Ma nhãn cự nhận nằm trong vỏ.

Bọn Sùng Dần nội thị xong, may mà không ai bị sao, đợi Tôn Lập về bảo đã giải quyết xong hung thú, chúng nhân định hỏi thì gã xua xua tay, lấy Cửu đế mông đồng ra.

Chúng nhân thấy gã có tâm sự, lại lên thuyền xuất phát.

Tám người không quay vào thành trì dù đã cứu bách tính trong đó, bách tính cảm kích trong lòng nên góp tiền dựng "Bát Tổ quan” tại cửa tây thành mà họ liên thủ diệt thú, sự tích đời đời tương truyền, hương hỏa cực kỳ thịnh vượng.

...

Lần này tốc độ cực nhanh, chỉ vài ngày là tới Trung nguyên địa khu.

Dọc đường không gặp thú triều, chỉ kinh động mấy ma tu. Không cần Tôn Lập xuất thủ, Sùng Bá đã đánh cho tất cả tơi tả.

Lúc thú triều, Sùng Bá có Kiếm đảm mà không thể thi triển, ấm ức cực độ, giờ có chỗ phát tiết.



Vào Trung nguyên là chia tay.

Tôn Lập nói rõ vị trí Liên Hoa Đài thôn để tất cả đón thân nhân tới đó hội hợp.

Bọn Tô Tiểu Mai lo cho người thân, nên đi ngay.

Sùng Dần và Sùng Bá lúc vào Tố Bão sơn là cô nhi, không có ai để lo, Lý Tử Đình và Đông Phương Phù thực lực hơi kém, cả hai đi theo để chiếu ứng.

Tôn Lập điều khiển Cửu đế mông đồng, bay tới La Mi sơn, tuần thị một vòng, không phát hiện hung thú thì thở phào, thù pháp khí, đi bộ về nhà



...

Tôn Lập đi liền bốn, năm năm, lần này về không hề nhớ quê. Hung thú tấn công thì cái gì cũng có thể xảy ra, gã chỉ mong mau thấy phụ mẫu và đệ đệ.

Liên Hoa Đài thôn vẫn là tiểu sơn thôn. Gã đến cửa thông đúng buổi trưa, trong thôn có khói tỏa, yên bình vô cùng, các lão nhân thích ngồi trò chuyện ở đó đã đi ăn cơm, con đường từ La Mi sơn vào thôn rất vắng.

Vào thôn, thay đổi lớn nhất là bãi trống bên trái dựng lên một dãy phòng mới.

Phu tử đứng ở cửa, học sinh ra vào đều cung kính hỏi han.

Rời khỏi tầm mắt của phu tử thì các hài tử lẽ nào kìm chế được, bắt đầu đùa nghịch, Tôn Lập nhìn thấy ngay đệ đệ Tôn Thuần.

Tiểu tử này lớn rồi, sắp cao bằng ca ca. Thấy đệ đệ cắp sách rời học đường, tầm mắt Tôn Lập mờ đi.


Gã nhận thấy đệ đệ lúc nào cũng chỉ một mình.

Gã nhíu mày, bước lên: "Lão nhị."

Tôn Thuần ngẩng lên, mắt hiện rõ niềm vui, ôm chặt đại ca: "Ca ca không chết! Đệ biết là ca ca không chết..."

Tôn Lập thấy đệ đệ ôm chặt, giọng hơi nghẹn ngào.

Các hài tử thấy Tôn Lập thì kinh ngạc, tụm lại thì thầm: "Tôn gia lão đại chưa chết?"

"Vậy mấy năm nay chúng ta bắt nạt Tôn Thuần..."

"Hư! Nói nhỏ thôi, muốn chết hả!"

Tôn Lập hiểu ngay: Đại Tùy tu chân giới chấn động, thế tục giới đã biết. Thần Hoang đạo định truyền giáo tại Đại Tùy, tất loan tin đã diệt Nhất lâu song môn thất đại phái cho dân chúng, ai nấy nghĩ Tố Bão sơn bị diệt là gã chết rồi.

Nhớ đến lúc đệ đệ đi ra một mình, Tôn Lập biết mấy năm nay đệ đệ bị bắt nạt không ít, tức thì lửa giận dâng lên.

"Lão nhị, đừng khóc." Tôn Lập khẽ vỗ đệ đệ: "Ca ca về rồi, tất cả đều qua, Tôn gia chúng ta sau này không cần sợ ai."

"Ca ca không sao là được rồi, cha mẹ vẫn khỏe, chúng ta không cần gì nữa."

Tôn Thuần tỏ rõ thiếu niên lão thành.

Càng thế gã càng khó chịu, lúc gã đi, đệ đệ còn là tiểu tử nhí nhố mà sau thời gian ngắn ngư thế đã chín chắn thế này, càng chứng tỏ y chịu khổ nhiều.

Tôn Lập hỏi nhỏ: "Tin ta chết rồi do Điền Anh Đông truyền về?"


Tôn Thuần phẫn hận: "Còn ai vào đây nữa, y cứ ba tháng lại đưa thư về nói xấu ca ca, bảo là ca ca chết rồi. Lão tử của y không ra gì, tuyên truyền khắp thôn, nhà ta..."

Tôn Thuần nghẹn ngào.

Tôn Lập lo lắng: "Mẹ vẫn khỏe?"



Mẫu thân xưa nay thương con nhất, biết tin “con chết” thì Tôn Lập lo bà không chịu nổi.

Tôn Thuần lắc đầu: "Mẹ ôm ba tháng nhưng khỏe rồi."

Tôn Lập nổi giận!

Gã vỗ đệ đệ: "Đợi một tí, ta có lời muốn nói với phu tử."

Gã đi vào, phu tử đứng ở cửa đợi gã bái kiến. Phu tử cho là Tôn Lập dù tu thành tiên nhân, y vẫn là thầy dạy vỡ lòng. Thân phận địa vị, không thể coi nhẹ.

Tôn Lập ôm quyền: "Phu tử."

Phu tử chắp tay kiểu thư sinh cười cười gật đầu: "Tôn Lập thành tài rồi."

Tôn Lập không đáp đáp, nhìn học đường, khen: "Đây là căn nhà, trừ nhà Điền thôn trưởng, là tốt nhất thôn? Tôn sư trọng đạo là truyền thống của La Mi sơn."

Phu tử thoáng đắc ý.

Tôn Lập đổi giọng: "Chỉ là phu tử có bao giờ tự thấy mình hổ thẹn?"


Phu tử biến sắc: "Ngươi, ngươi nói gì?"

"Những năm trước hài đồng bắt nạt mỗ, mấy năm nay lại bắt nạt đệ đệ - - phu tử có bao giờ khuyên những hài tử phạm lỗi?"

"Chúng trẻ con vô tri, bất quá học theo người lớn nhưng phu tử nhận trách nhiệm dạy dỗ lại để chúng như thế mà không hỏi đến?"

"Già trẻ trong thôn đều tôn kính ngài, dịp lễ nào cùng không thiếu, giao con cho ngài mà ngài dạy dỗ thế hả? Cầm tiền hiếu kính, ngài có thấy ngại không?"

Phu tử bị gã mắng không phản bác được: "Ngươi... nghịch đồ không biết tôn sư trọng đạo."

Tôn Lập cười lạnh: "Bất tất ỗ tội danh như thế. Với người đáng tôn kính thì mỗ sẽ tôn kính, với hạng thầy không ra gì mà tôn kính, thì là khinh thường những phu tử thật lòng dạy dỗ con trẻ trong thiên hạ!"

"Lão nhị, chúng ta đi!"


Tôn Lập vung tay kéo Tôn Thuần đi.

Tôn Thuần lo lắng: "Ca ca, chúng ta nói phu tử như thế sau này..."

"Sau này chúng ta không ở lại đây nữa."

Tôn Thuần hớn hở, tuổi trẻ có ai không ao ước thế giới bên ngoài?



"Ca ca, chúng ta dọn nhà?"

Tôn Lập cười: "Đúng, ta về đón tất cả, về nhà đã."

Hai huynh đệ đi rồi, hài đồng sau lưng kin hãi, Tôn Lập là tu sĩ, dù tỏng lòng chúng mười gã cũng không bằng Điền Anh Đông, nhưng Điền Anh Đông không có mặt mà gã về rồi, những đứa bắt nạt Tôn Thuần, người lớn trong nhà bắt chẹt Tôn gia thì đều run lên về ngay.

Phu tử bị Tôn Lập nói đến xám ngoét mặt mày, làm gì còn phong độ thư sinh? Chỉ là câu nào của gã cũng như đao, y không thể phản bác được.

"Cha! Mẹ! Đại ca về rồi, Điền Anh Đông khốn kiếp..."

Có tiếng ghế đổ, mẹ Tôn Lập lao ra, đến cửa thì thấy gã, dừng lại rồi bật khóc, chạy tới kéo tay áo gã nhìn kỹ, muốn nói nhưng lại sợ khóc thành tiếng.

Tôn Lập cay mắt quỳ xuống: "Mẹ!"

Mẹ ôm gã, khóc thành tiếng: "Còn sống là tốt, mẹ lo quá..."

Cha Tôn Lập đứng ở cửa, mắt hơi đỏ lên, gã quay lại vái: "Cha!"

Cha kéo gã lên, nói cứng: "Xem đi, ta nói nói nhi tử không phải tướng đoản mệnh mà!"

Mẹ gã không nén được nước mắt.

"Ai không biết lão gia chỉ an ủi, dạo đó cả đêm lão gia không ngủ được..."

Mắt Tôn Lập đỏ lên.

Cả nhà đoàn viên, hoan hoan hỉ hỉ, khóc khóc cười cười, cha mẹ Tôn Lập định nấu cỗ, gã không cần ăn nhưng không nói gì, nhìn mẫu thân tất bật trước lò, phụ thân hút thuốc trong nhà, nhị đệ vừa vui vừa thèm thuồng thì chợt thấy hạnh phúc thế tục này dù nghìn năm tu hành cũng không đổi được.

Gã thầm thở dài.