San Francico, Mỹ.
Nick dẫn theo hai đứa trẻ rời đi. Nhà luyện kim không nói gì nhiều, cặp sinh đôi im lặng đi theo. Bầu không khi ba người lúc này trở lên kì lạ, bỗng nhiên có một cảm giác không thỏa mãi xảy ra.
Sophie nhạy cảm phát hiện ra điều này, cô là người đầu tiên chú ý đến con chuột. Cặp sinh đôi lớn lên ở New York và trải qua các kỳ nghỉ hè phần lớn ở California, nên việc đối mặt với một con chuột không có gì mới mẻ.
Sophie không lấy gì làm sợ hãi lũ chuột, mặc dù như rất nhiều người khác cô đã từng nghe những câu chuyện kinh dị về lũ chuột là bọn thú chuyên ăn xác thối.
Cô biết lũ chuột hầu như vô hại chỉ trừ khi chúng bị dồn vào thế bí. Cô nhớ là đã đọc ở đâu đó rằng chuột có thể nhảy rất cao, cao kinh khủng.
Nhưng con chuột này có gì đó rất khác lạ.
Bộ lông bóng láng và đen mượt - thay vì màu nâu xám, ướt áp và dơ dáy thường thấy - nó đứng thu lu, bất động nơi ngõ hẻm và cô bé có thể thề rằng đôi mắt của nó có màu đỏ sáng. Và nó… đang nhìn họ chằm chằm.
“À, cháu đã thấy rồi đó.” Flamel thì thầm, hiển nhiên vị sống cực lâu này đã phát hiện ra lũ chuột không bình thường.
Ông cầm lấy cánh tay cô kéo đi, nói nhỏ: “Chúng ta đang bị quan sát."
“Bởi ai?” Josh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra vội hỏi đầy bối rối.
Cậu lập tức quay nhìn lui, mong đợi nhìn thấy chiếc xe dài màu đen của Dee trên con đường. Nhưng không hề có bóng dáng của chiếc xe hơi và dường như không có ai để ý đến điều đó.
“Ở đâu?”
"Con chuột. Ở trong ngõ hẻm." Nicholas Flamel lắc đầu nói vội vã. Ông nhấn mạnh:
“Và... Đừng có nhìn."
Nhưng lời cảnh báo của ông vang lên quá muộn. Josh đã kịp quay lại và nhìn thấy hé miệng kinh hãi:
“Một con chuột đang quan sát chúng ta ư… chú nói giỡn đó hả?”
Cậu nhìn chằm chằm vào con chuột, chờ nó quay đi và bỏ chạy. Nhưng nó chỉ giơ cái đầu nhọn lên cao và nhìn trả lại cậu, miệng nó há to để lộ những cái răng nhọn hoắt. Josh rùng mình.
“Chuột đâu có mắt màu đỏ, phải không?” Josh cũng họng chậm rãi vừa hỏi, vừa liếc nhìn chị gái. Người chị mà như cậu vẫn biết, không hề sợ bất cứ cái gì.
“Thường thì không” Sophie trả lời, trong lòng cô cũng không chắc chắn cho lắm, chung quy ngay hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.
“Đừng nghĩ lung tung.” Flamel vội nói. "Hay nghĩ chúng chỉ là những con chuột."
Sau những gì vừa chứng kiến, Josh không còn nghĩ câu hỏi đó là kỳ quặc nữa.
“Có phải là John Dee đã gởi chúng đến đây?" Sophie thắc mắc.
"Hắn đang dò tìm chúng ta. Mấy con chuột đã đánh hơi và đi theo dấu chúng ta từ cửa tiệm. Một câu thần chú "bói cầu" đơn giản cũng đủ cho phép hắn nhìn thấy những gì mà bọn chuột trông thấy…”
“Quẹ… Quẹ…”
Ông ta đang nói thì chợt từ trên phát ra tiêng kêu não ruột, Níck biến sắc, hất cằm mình lên trên.
Sophie và Josh cùng nhìn lên. Tụ tập trên đỉnh của những tòa nhà xung quanh họ là một số lượng khổng lồ những con chim lớn đen nhánh.
"Quạ.” Flamel nói vắn tắt. Giọng ông không giấu nổi vẻ nặng nè
"Mệt rồi đây." Kể từ giây phút Dee bước chân vào cửa tiệm, đã không hề có một tin tức tốt lành nào xảy đến.
Flamel không nhìn hai đưa sinh đôi nói:
“Chúng ta không phải chỉ đối mặt với Dee không nữa rồi… Một kẻ nguy hiểm khác đã tới….”
Hai đứa trẻ không biết nói gì, bọn chúng bị để mắt thật rồi.
“Đi. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi quá muộn. Chúng biết đã ta ở đâu rồi.”
Nichlas Flamel nói xong, tay ông vung lên một cái, một bóng mờ màu trăng xuất hiện bay đi biến mất trong không khí.
Nếu Ambrose ở đây sẽ nhận ra ngay đây là thần chú triệu hoán Thần hộ mệnh. Chuyên để đối phó với các sinh vật hắc ám, hoặc nó có một chức năng tiện dụng hơn… Truyền tin.