Vạn Giới Pháp Thần

Chương 474: Lời nhắn từ quá khứ




“Hermione, tỉnh lại.”



Con rồng gầm lên một lần nữa, cú hét của nó đẩy lùi cô bé nâu xù lại vào bước.



Ở phía khá xa, Tom Marvolo Riddle bị ảnh hưởng lảo đảo ngã suýt ngửa ra sau, nhân cơ hội này, Max đưa tay, đấm một cái vào mặt tên thiếu niên chúa tể hắc ám, còn ông hiệu trưởng thì tung chú đánh bay đũa phép đối phương và trói hắn lại.



Hermione như bị chấn động một cơn mát lạnh đổ vào mặt khiến khuôn mặt trở lên xám xịt. Cô ngón tay run run chỉ về phía con rồng mới xuất hiện, ngắt ngứ nói:



“Ng… Ngươi là… ai?”



Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, thân hình khổng lồ của con rồng biến thành một vầng sáng chói mắt, vầng sáng khổng lồ này bỗng chốc co nhỏ lại, rồi đến khi chỉ nhỏ bằng kích cỡ con người bình thường, vầng sáng biến mất lộ ra một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi.



Một cô nhóc cực kì xinh xắn đáng yêu, nếu Ambrose có mặt ở đây sẽ nhận ngay ra cô nhóc rồng này là ai… mà không cần tới Ambrose, chính Hermione khi thấy cô rồng này, miệng mắt đều mở to.



Bỗng đầu Hermione đau như bị nứt ra, và một đoạn trí nhớ khác về một nhân vật khác hiện lên rõ ràng, Hermione nói với giọng nói khó khăn:



“Bạn là… Eulalia.”



“Phải… Xem ra cậu vẫn nhớ.” Eulalia xoay xoay cổ tay, lắc người vận động cơ thể nói.



Nhưng rồi, dường như nghĩ ra điều gì, Hermione quay lại đúng vị trí Ambrose bị Cacus đâm:



“Chuyện này… Anh Ambrose…”



“Không phải lo lắng, Ambrose, tên đó vẫn còn sống.” Rồng Eulalia tiến tới nói với cô bạn ngàn năm mới gặp lại.



Một bên khác Fayola mang theo Helios Đại hiền giả bất tỉnh tụ tập lại, với vai trò là nữ chính, Fayola khuôn mặt không hề giấu vẻ lo lắng nhìn chằm chằm rồng Eulalia nói:



“Ngươi nói là Ambrose vẫn còn sống!!! Ngươi biết cậu ta ở đâu?”



“Đúng thế. Hơn nữa chúng ta sắp gặp lại tên kia, nhanh thôi.”



Eulalia nói với cái giọng chả quan tâm chút nào, ngược lại có một chút hậm hực như vừa bị người khác đột ngột đánh thức trong cơn ngủ say vậy.





Fayola còn muốn nói gì thì một biến cố khác lại diễn ra, trên bầu trời, đúng hơn là trên đầu đám người bỗng xuất hiện liên tiếp những tiếng sấm động, ‘oành oành oành’, bầu trời bị thủng một cái lỗ đen ngòm, từ đó thổi ra nhưng luồng khí cực mạnh.



“AAHHHHAHHH… Có ai không cứu với…”



Một tiếng kêu cứu thảm thiết từ phía bên kia cái lỗ vang lên, trong chưa tới hai giây sau đó, một bóng người đang rơi tự do lao xuống, đó là Sfiga xui xẻo.



“Cứu mạng… Cứu mạng…”



Không cần ai bảo ai, Max rút đũa thần ra vung tay thi chú, một luồng sáng bồng bềnh trôi ra từ đầu đũa thần của cậu ta, nó tóm lấy bóng người đang rơi một cánh nhẹ nhàng, rồi đem anh ta đặt xuống mặt đất.



Là Sfiga xui xẻo



Hắn quỳ khụy hai chân, hai tay chống lên mặt đất, mặt mũi kinh hoàng tột độ, hắn ta thở hồng hộc một cách miễn cưỡng… Vừa rồi là một trải nghiệm hắn không bao giờ muốn lại một lần nữa, quá kinh khủng - Cảm giác bị kéo đi, bất lực, cảm giác rơi tự do, cảm giác đánh mất chính mình...



Sau vài giây tỉnh hồn lại khỏi cơn sợ, tên xui xẻo này mới dám ngẩng đầu lên nhìn ra xung quanh:



Những khuôn mặt lạ lẫm, một ông lão cường tráng, một bà lão nằm thoi thóp trên mặt đất, một thiếu nữ tóc xù với khuôn mặt mơ màng kèm theo hai hàng lông mày xoắn chặt như đang muốn nhớ lại kí ức nào đó…



Và, có một khuôn mặt quen thuộc, từ trong những bức tranh đẹp nhất đặt trong những khung tranh sang trọng nhất, treo ở nơi trang trong nhất, hắn ta nhớ ra rồi.



Sfiga xui xẻo khuôn mặt xấu xí lập tức gập đầu xuống nói:



“Người là Nữ hoàng thần thánh… Ôi lại đức Thần trên cao, tôi lại được mang tới nơi đây… hu hu… chính nhà vua đã cứu tôi… không biết ngài ấy thế nào?”



Nhớ lại tình hình trận chiến, tên quái vật mạnh mẽ, kinh tởm kia như muốn phát điên, điên cuồng tấn công mọi người, đối mặt với tình cảnh như vậy, đức vua thần thánh phải làm sao, ngài vì muốn cứu mình mà từ bỏ cơ hội rời đi, ngài sau đó có bị thương không…



Càng nghĩ, Sfiga chỉ càng muốn khóc.



“Ngươi nói là nhà vua cứu ngươi… không phải là…” Fayola giọng trở lên uy quyền chấn vấn.



“Vâng, thưa nữ hoàng, chính là Đức vua thần thánh…” Sfiga xui xẻo lấy tay xoa nước mắt trả lời.




Fayola trên mặt lộ rõ không hiểu, cô nhìn sang Đại hiền giả, nhưng không ta không có câu trả lời nào tốt hơn… Ở đây chắc chắn có bí ẩn gì đã xảy ra mà cô không biết, mà người biết những thứ này chỉ có bốn người.



Fayola liếc nhìn bà lão sáng lập, bà ta giờ không khác người sắp chết, nằm im một chỗ đang tự chữa vết thương, Fayola trực tiếp bỏ qua bà ta.



Rồi cô nhìn tới cô nhóc rồng tên là Eulalia gì đó, một nhân vật lạ lẫm, và có vẻ cô ta quen biết cả Ambrose và Hermione, trong khi trong trí nhớ của Fayola không hề có một chút ký ức nào liên quan tới con rồng này.



Vả lại còn rồng không có thái độ hợp tác một chút nào, nhìn có còn kiêu hãnh hơn tất cả những công chúa Fayola từng gặp hồi còn ở Thất đại đảo quốc.



Nếu Ambrose biết gì đó sẽ không giấu giếm cô, Fayola tin giữa cô và Ambrose có mối liên hệ, tín nhiệm còn hơn cả mạng sống của chính mình. Cậu ta sẽ không giấu cô điều gì.



Tới lượt Hermione, Fayola không hề biết là cô bé này lại mạnh tới vậy, ánh mắt vừa rồi vẫn còn khiến lòng của cô rao động. Với lại trạng thái của Hermione không ổn cho lắm, Fayola tiếp tục bỏ qua.



Vậy là chỉ còn người đàn ông trước mặt, Fayola hoàn toàn không quen biết ông ta, nhưng với cái cách ông ta thể hiện sự tôn kính với Ambrose và cô… Fayola giọng dịu đi hỏi:



“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”



Sfiga xui xẻo vẫn đang nức nở, tên này ngẩng đầu lên nhìn nữ hoàng, nấc cụt một cái cận thận nói:



“Nữ hoàng… ngài không biết điều gì sao?”



Fayola không trả lời, mà ánh mắt nói lên tất cả. Thất thế Sfiga hít một hơi kìm nén cảm xúc nói:




“Chuyện này phải kể từ lúc tôi rời khỏi Narnia… Phải, một mình…”



Tên xui xẻo chậm rãi kể lại câu chuyện của chính mình, từ lúc rời đi thế giới Narnia, tới khi gặp được Ravenclaw, rồi gặp Đức vua thần thánh… rồi bị bắt cóc ra sao, và được nhà vua giải cứu như thế nói.



Nói tới đoạn của thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp Ravel Ravenclaw, Sfiga không tự chủ nen nén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nữ hoàng, tên này dường như mong muốn thấy được sự ghen tuông như khi các bà bác nội trợ ở ngôi làng hắn trước kia sống bắt gặp chồng mình đi với người thứ ba.



Đáng tiếc để hắn thấy vọng rồi, Fayola không tỏ ra một cảm xúc nào rõ rệt trên khuôn mặt, cô càng nghe càng thấy kinh ngạc… du hành thời gian trở lại quá khứ… Con mắt vị tổ tiên vừa vĩ đại vừa kinh khủng nhà Karling một nghìn năm trước để lại lại ẩn chứa bí mật như thế.



Fayola không ngu, ngược lại còn rất thông minh, thậm chỉ chỉ số IQ của cô còn cao hơn cả nhân vật chính của chúng ta, cô đã đoán phần nào được câu chuyện rồi.




Cô nhìn bà già Ravenclaw, nhìn bộ mặt nhăn nheo của bà ta, lại nghe dường như Ambrose và bà ta có một đoạn ái tình không hề nhẹ. Fayola không hề quan tâm Ambrose có bao nhiêu người phụ nữ, đơn giản vì cô coi Ambrose còn quan trọng hơn chính bản thân mình.



Fayola có thể tiếp nhận nhưng người khác, nhưng bà già kia. Trong lòng cô nổi lên một cảm giác kì kì… trước kia cũng vậy, tình cảm của Lucy đối với Ambrose, trong khi hai người họ ở hai khoảng không gian khác nhau, chính xác là cách nhau hơn 50 năm.



Nếu hiện tại Lucy còn sống, cô ấy chắc gần bảy mười tuổi rồi, cũng là một bà lão nữa… Lại nhớ tới Lucy mất trong trận tai nạn tàu hỏa đó. Cô nhớ Ambrose sau khi biết tin trong vòng một tuần tâm tình không ổn chút nào.



Nhẹ lắc đầu, đẩy đi nhưng ý nghĩ tình cảm, Fayola trong đầu lược lại một lần tất cả những gì Sfiga kể, mong muốn tìm ra gợi ý gì đó.



Cô hiểu người bạn trai này quá rõ, cậu ta không thể nào bỗng dưng đưa một kẻ xa lạ thoát đi, mà không để đường lui cho mình.



Và quả trứng Rồng, Fayola híp mắt nhìn về cô nhóc đang an ủi Hermione đứng cách đó không xa… Như nhận ra được mình bị nhìn, Eulalia cong môi lên nói:



“Nhìn cái gì mà nhìn, tên khốn nạn kia không chết đâu, cha hắn đã nói như vậy… ta không biết gì đâu?”



Fayola thu hồi ánh mắt, cô quá đủ trưởng thành để không chấp nhặt với tính tình trẻ con kia, cô quay đầu nhìn lại Sfiga hỏi:



“Ngươi không quên cái gì chữ, hoặc đức vua không đưa cho ngươi thứ gì…”



Sfiga xui xẻo bị hỏi khuôn mặt khó khăn gõ gõ đầu mình như muốn gõ ra thứ gì đó:



“Nhà vua ném cái vật kia vào người tôi, tôi đưa tay ra tóm lấy nó…”



Tên này vừa nói vừa chìa bàn tay của mình ra…



Nhưng rồi, đột nhiên cả người hắn bị kéo bay lên trên, thân hình thể trong cả tạ bị lôi lên trước, và bàn tay của hắn như bị một cỗ lực lượng vô hình tóm lấy, chìa tới trước mặt Fayola.



Trên bàn tay này có những vết sưng lên màu đỏ do bị bỏng, bị lửa đốt. Chúng không phải ngẫu nhiên mà tạo thành một hình dạng có quy luật rõ ràng.



Fayola thì thào:



“Hóa ra vật. Ambrose, cậu đúng thật là…”