Ambrose lúc này cảm thấy khá bất ngờ khi thấy một cô bé ở vùng của tộc khổng lồ như vậy, tiện chân đá bay cái đầu tên khổng lồ vừa bị chém sang chỗ khác. Ambrose hai mắt híp lại nhìn về phí hai tên còn lại.
Bọn chúng lúc này ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc rồi lập tức chuyển sang sợ hãi, một tên run giọng, người của hắn cũng run rẩy như sắp chết cóng tới nơi rồi:
“Người… Ambrose Đại đế… của Thất đại đảo quốc…”
Hắn làm sao không nhận ra thân phận của người thanh niên trước mặt, tộc khổng lồ tôn vị này là ma quỷ, người đem đến giết chóc… từ trong những câu chuyện cổ tích xa xưa nhất. Chính hắn lớn lên trong sự sợ hãi tới tận linh hồn đối với Ambrose.
Ambrose lạnh lẽo nói:
“Ngươi nhận ra ta?”
“Ph… phải…”
Tên này vừa nói xong, hắn không kịp phản ứng gì thì thấy một tia sáng lóe lên trước mặt, trong nửa giây tiếp theo, hắn chợt nhận ra mình bị chém chết.
Không để ý cái thân hình chục mét đổ sụp trước mặt, Ambrose ánh mắt nguy hiểm nhìn về tên cuối cùng còn sống trầm giọng:
“Ở đây là đâu?”
Tên khổng lồ giật bắt mình, lắp bắp thưa lại:
“Đây là Thành phố Hoang phế… của Vương quốc Người khổng lồ… và… và tòa lâu đài sau kia là Lâu đài Harfang… trước kia là vương cung.”
“Vương quốc người khổng lồ… các ngươi có vua.”
“Không… à có.” Tên này hoảng quá nói không được rõ ràng.
“Rốt cuộc là có hay không?” Ambrose quát lên nói. Không tự chủ, khí thế uy nghiên bất khả xâm phạm của một vị vua chúa vĩ đại bức ra, ép tới.
Người khổng lồ kia chân run cầm cập, đầu gối của hắn va chạm với nhau tạo thành những tiếng cạch cạch rõ to, hắn cảm thấy mình đối điện không phải một vị vua phàm trần, mà như đối diện một vị thần.
Khổng lồ "uynh" một cái khụy xuống đất nói:
“Là Công nương Áo xanh…”
Thì ra cái vương quốc người khổng lồ này từ rất lâu trước kia đã bị tiêu diệt rồi, còn từ trước cả Thất đại đảo quốc của cậu thành lập.
Và trình độ văn minh của tộc người khổng lồ sống ở đây cũng không kém, như đã nói, bọn họ có một thể chế như một quốc gia hoàn chỉnh, với vua, hoàng hậu, các quan đại thần, thống lĩnh quân đội, và dân thường.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao cậu chưa ra tay giết tên khổng lồ này, đối với Ambrose nói riêng và mọi cư dân của Thất đại đảo quốc, thì người khổng lồ phương bắc này chỉ toàn bọn đầu to, óc quả nho, sống một cách man rợ, hoang dã không khác gì một bầy thú ngoài tự nhiên.
Nhưng tên trước mặt lại khác, hắn có trí thông minh không kém gì một con người bình thường… Một điều không thể tin được.
Mặt khác về vị vua hiện tại, theo lời hắn nói: Công nương Áo xanh
Bà ta là một phù thủy, kẻ đã xóa bỏ vương quốc khổng lồ, bắt toàn bộ tộc khổng lồ làm nô lệ, mụ ta còn dùng phép thuật, che mờ ý chí, tạo ra những người khổng lồ trí lực kém để dễ dàng sai khiến và kiểm soát.
Nhưng mà khoan đã, Ambrose đột nhiên nghĩ ra điều gì nói:
“Vậy tại sao các ngươi lại bình thường?”
“Tôi… chúng tôi khác với những đồng bào khác, chúng tôi được ban cho trí tuệ để trông giữ lối vào.”
“Lối vào dẫn đến đâu?”
“Dẫn tới vương quốc thực sự của nữ hoàng…”
Thì ra toàn bộ tộc khổng lồ gồm mấy chục nghìn cá thể đã di chuyển tới một vương quốc khác, lãnh địa của vị Công nương Áo xanh kia.
Ambrose định muốn hỏi tiếp thì phía sau cậu vang lên một giọng nói ngập ngừng:
“Xin lỗi…”
Nhân vật chính của chúng ta quay lại, thì thấy cô nhóc tóc đỏ vừa nãy tiến tới, cô bé sợ hãi nhìn con khổng lồ rồi cảm kích nhìn Ambrose nói:
“Ngài thực là Đức vua thần thánh của Thất đại đảo quốc.”
Ambrose gật đầu, nhưng một đều khiến cậu chú ý hơn từ người cô bé, trong người cô bé có một thứ năng lượng gì đó khá kì lạ, mà Ambrose chưa thấy bao giờ. Cậu tiện tay biến ra một sợi dây thừng có đường kính to hơn cổ chân người trưởng thành tự động chói tên khổng lồ lại.
Và hỏi:
“Là ta… cô bé là?”
“Jill… Jill Pole.” Jill vẫn còn kinh sợ đáp.
Vừa rồi cô tưởng mình chết rồi chứ, không ngờ lời ước nguyện của cô lại thành hiện thực, một vị bạch mã hoàng tử, không, một nhà vua trẻ trung, anh tuấn tới cứu cô. Đây không phải là một tình tiết cổ điển trong các câu chuyện cổ tích sao?
Và mọi thứ ở thế giới này, từ những con vật biết nói, nhưng người lùn, nhân mã, yêu ma, nhưng tinh linh, những quốc gia, nhà vua và bà hoàng sống trong những lâu đài tuyệt đẹp. Tất cả khổng phải nói lên đây là một thế giới cổ tích sao?
Thấy Ambrose xuất hiện và dễ dàng hạ gục hai tên khổng lồ, Jill - cô bé mới lớn - trong lòng làm sao không khỏi có những suy nghĩ mộng mơ cho được.
Cô từ nãy tới giờ đang nhớ lại kết cục của cô bé lọ lem (Cinderella), nàng bạch tuyết (Snow White), công chúa ngủ trong rừng Aurora,... khi gặp được hoàng tử và tưởng tượng tương lai mỹ hảo.
Jill đang chờ một bàn tay ấm áp tới kéo cô đứng dậy, nhưng sự thật là vị vua kia đang mải tra hỏi tên khổng lồ mà quên mất cô… Cuối cùng Jill cũng phải lên tiếng cho thấy sự có mặt của mình.
Thấy bộ dạng của cô nhóc này, Ambrose không khỏi quan sát kỹ càng cô gái một lần nữa, mái tóc đỏ thắm nổi bật không cần nói, dáng người cao gầy, thon nhỏ, khuôn mặt nhìn khoảng mười hai tuổi nhưng thân hình không khác nào những thiếu nữ mười năm, mười sáu tuổi.
Cộng thêm một phải vị trí phát triển hơi sớm, nhưng lại khá cân đối. Cô nhóc này không xinh xắn tới mức kinh diễm nhưng thuộc về loại mọi thứ đều hài hòa, kết hợp một cách không thể hoàn hảo hơn, từ mái tóc tới làn da, từ vóc người tới khuôn mặt.
Mọi thứ kết hợp lại khiến Jill trở thành mẫu phụ nữ càng nhìn càng thấy đẹp, càng thưởng thức càng thấy mê muộn, nhất là mãi tóc đỏ kia.
Nhưng chỉ tiếc một điều là ở tính cách cô nhóc này không được lắm, Ambrose không giỏi tới mức có thể đoán được suy nghĩ của người khác, nhưng cậu trong lúc tra hỏi tên khổng lồ vẫn chú ý tới cô bé sau lưng.
May mắn là cái tính cách xấu này không nặng lắm, những dấu vết tâm lý cho thấy nó mới hình thành trong một vài năm ngắn ngủi, thậm chỉ trong vài tháng. Nếu ở thế giới thực và ở độ tuổi này thì Ambrose khẳng định cô nhóc này học tập trong một ngôi trường có vấn đề.
Trở lại, Ambrose nở một nụ cười đẹp trai, giọng nói thân thiện, an ủi bảo:
“Không cần phải sợ, bọn hắn không hại nhóc được đâu. Với lại tại sao một cô bé lại xuất hiện ở đây?”
Jill nghe vậy lại hơi len lén nhìn tên khổng lồ bị trói phía sau Ambrose, và bắt đầu kể lại câu chuyện của mình từ khi xuất hiện ở Narnia tới nay. Jill không dấu gì, kể cả việc cô từ một thế giới khác, và cả việc cá nhân, đời sống riêng tư của cô bé ở trường học,...
Không hiểu sao, khi đối mặt với vị vua trước mặt, Jill cảm thấy một sự tin tưởng mạnh mẽ, kèm theo cảm giác an toàn, thanh thản, nhất là sau khi nói xong hết mọi chuyện trong lòng.
Phía đối diện, Ambrose im lặng lắng nghe, qua lời kế của Jill cậu thu hoạch được khá khá thông tin cần biết, như hiện tại vẫn là thời của Caspian trị vì, chỉ là vị hoàng tử ngày xưa giờ đã trở thành một ông lão gần 70 tuổi, chính xác thì là 69 tuổi.
Tên này có thể coi là bạn bè của Ambrose, nghĩ tới thời gian chớp mắt một cái đã 50 năm, Caspian giờ đang hấp hối nằm trong lâu đài của mình và người thừa kế ngai vàng duy nhất thì mất tích trong một trận chiến. Cậu không khỏi cảm thán thời gian thoi đưa vô tình.
Alan đã xuất hiện và trao cho cô bé tóc đỏ, và Eustace Lông vịt nhiệm vụ tìm kiếm người thừa kế này ở phương bắc.
Nghe tới đây, Ambrose không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: Đúng là phong cách làm việc của Alan, mọi vấn đề liên quan tới Narnia ông ta đều coi trọng, và khi có rắc rồi thì người giúp đỡ ông ta thể nào cũng là mấy đứa trẻ.
Nghĩ sâu hơn chút, đột nhiên Ambrose cảm thấy mình dũng bị sắp xếp vào trong này, trừ lần đầu tiên tới Narnia còn nhỏ yếu phải dùng mấy lọ thuốc nổ và thuốc đóng băng ra thì lần nào Ambrose cũng trở thành bảo mẫu của ‘đám trẻ nhà Alan này’.
Lần đầu tiên thì Ambrose gặp cặp đôi Shasta và Aravis, chính cậu một đường buôn ba giúp đỡ đôi này từ Carloman tới Achenland. Rồi tên nhóc Shasta này trở thành vua, và con trai của nó còn trở thành vua của Narnia, theo sử sách thì tên là Ram Đại đế.
Lần tiếp theo là làm bảo mẫu cho 4 anh em nhà Pevensie để bốn anh em này bảo mẫu cho Caspian trở thành vua của Narnia.
Tiếp nữa là trong chuyến thám hiểm tới tận cùng thế giới, nơi hòn đảo của Cái ác, đảo Ác Mộng.
Giờ cũng thế, cậu xuất đúng chỗ và đúng dịp gặp Jill bị đuổi bắt, nếu có một bàn tay phía sau tất cả thì thế nào cũng là Alan, có thể cha cậu cũng tham gia vào.