Vạn Giới Pháp Thần

Chương 457: Tấn công nghi thức




Ambrose không để ý hai nhà sáng lập nữa, cậu nói với Đội trưởng đám người:



“Từ giờ, quân tiếp viện từ Hội đồng phù thủy Britannia sẽ ở tuyến sau cùng. Nhiệm vụ của bọn họ là yểm trợ và tiêu diệt kẻ thù trốn chạy.”



“Tuân lệnh.” xN.



Trong mắt Ambrose, một trăm tên phù thủy cấp 3 của Gryffindor và Slytherin không bằng một chiến sĩ cấp 4 trong quân đội của cậu. Để bọn họ ở tuyến sau như một cách giảm chết chóc đi.



Hơn nữa, trong chiến đấu, đám cấp 3 bèo nhèo của địch Ambrose sẽ không để ý tới, bọn chúng muốn chạy trốn cậu cũng không ngăn. Như vậy để cho Gryffindor hai người là tốt nhất.



Ambrose còn định nói gì thì bỗng nhiên Gryffindor đứng dậy, cúi gập người xuống nói với giọng cực kì chân thành: “Cảm ơn ngài, hoàng tử.”



Slytherin lắc đầu mấy cái cũng làm theo.



Ambrose thấy thế cũng hơi bất ngờ, nhưng thay vào đó là một cảm giác kì kì, Ambrose lạnh nhạt nói:



“Tiện tay thôi. Chúng ta tiếp tục, có ai không hiểu kế hoạch có thể đứng ra hỏi Đội trưởng, chúng ta không được mắc bất kì sai lầm nào.”



“Nếu không sẽ giống như ngài Gryffindor nói, thương vong là không nhỏ, trước hết là vì mạng sống của mình, hãy hỏi đi.”



Không có ai nói gì, các vị thống lĩnh trong quân đội của cha Ambrose đều xuất sắc không kém. Thấy thế, Ambrose vỗ bàn một cái đứng dậy nói:



“Tốt. Tất cả giải tán trở về đơn vị. Hai tiếng sau chúng ta bắt đầu.”



“Tuân lệnh, điện hạ.”



….



Hai tiếng đồng hồ sau, cách thị trấn khoảng hai trăm mét, lần lượt từng bóng người độn thổ xuất hiện, bọn họ đều đeo lên mình một bộ quần áo đen sì.



Bọn chúng di chuyển theo đội hình hai vòng tròn, với một vòng bảo hộ bên ngoài, vòng bên trong xách theo một tên tù nhân bị chụp đầu.



Dưới ánh trăng mờ mịt, ở xa xa, Ambrose quan sát tất cả. Tính ta có khoảng năm mươi tên, số lượng khá ít, ở bên cạnh cậu, Natasha sau khi điều tra bằng cách của mình lên tiếng:



“Có khoảng mười tên cấp 4 trong đó, năm người tôi không thể phát hiện tu vi.”



“Vậy là năm tên Elder sao?” Ambrose lẩm nhẩm.



Rồi cậu truyền lệnh xuống nói:



“Tất cả giữ nguyên vị trí, chờ lệnh.”





“Rõ.”



Quay trở lại với đám người áo đen, bọn chúng rời khỏi đường lớn, đi sang một lỗi rẽ nhỏ dẫn tới một khu công trình bằng đá, ở đó, từng tảng đá to nhỏ dựng đứng xếp với nhau theo hình tròn.



Đúng vậy, nó chính là cụm công trình tượng đài nổi tiếng nhất ở Anh - Stonehenge.



Lúc đầu mới đọc về nơi phong ấn, Ambrose thấy khá bất ngờ vì điều này. Nhưng khi nghĩ kĩ lại, lịch sử của Stonehenge có thể bắt đầu từ trước mười nghìn năm trước công nguyên… một niên đại đủ xa để nhiều thứ bí ẩn xảy ra.



Có điều, Stonehenge của một nghìn năm trước nguyên vẹn hơn nhiều, không có cột đã nào bị nghiêng đổ, tất cả đều được sắp xếp, và bảo quản một cách nguyên bản nhất.



Hiển nhiên, người dân địa phương đã coi đây là một nơi linh thiêng, Ambrose có thể thấy nhưng tấm vải trang trí, những bệ đá sắp theo hình tròn như là nơi sắp lễ cúng bái, hoặc thực hiện một nghi lễ tôn giáo địa phương nào đó.



Đám người áo đen tiếp tục di chuyển, vòng người bảo vệ dừng lại bên ngoài Stonehenge, chỉ có năm tên Elder và Sfiga xui xẻo bước bào bên trong và đi thẳng vào trung tâm ba vòng tròn đá của Stonehenge, hai tên Elder bắt đầu lôi ra một đống đồ đạc lỉnh kỉnh chuẩn bị cho nghi thức, còn ba tên khác cảnh giác nhìn quanh.



Phía xa, Ambrose lặng lẽ ra lệnh cho mọi người di chuyển, tiếp cận đám phù thủy. Người của cậu để sử dụng một loại phép thuật che giấu tung tích, bất kì thị giác, thính giác, khứu giác đều được che đậy nên bọn họ có thể yên tâm tiếp cận đám người áo đen.



Bên này, hai tên Elder đã hoàn thành công việc của mình, một tên Elder khác ném cái mũ trùm ra, để lộ một mái tóc dựng ngược xù lên thẳng đứng như vừa bị sét đánh về.



Hắn ta đánh giá đống đồ vừa chuẩn bị xong, trên miệng khẽ nhếch lên nụ cười bí ẩn, giọng trầm đục nói:



“Dẫn hắn theo ta.”



“Vâng…” Hai tên Elder lập tức lột cái khăn che mặt Sfiga ra ngoài, dùng phép thuật đánh thức tên xui xẻo này thức dậy.



Tên này liền hét lên:



“Các ngươi là ai? Tại sao là bắt ta…”



“Câm miệng.”



Một tên Elder gầm lên với giọng nói như tiếng sủa Linh cẩu, cái khăn trên đầu hắn tuột ra, một khuôn mặt chó với coi mắt trắng bệch, lòng đen trợn lòi và cái miệng cười rộng tới mang tai ghê rợn hiện ra.



Sfiga sợ quá ré lên, hụt hơi gào thét:



“Các người… Lũ quái vật… ta nói… Đức vua thần thánh sẽ cứu ta… các ngươi nếu không thả ta ra… ngài sẽ tiêu diệt bọn quái vật các ngươi… ưm ư...”



Sfiga không được gì nữa, vì một tên Elder đã dùng phép thuật dính chặt hai bờ môi anh ta lại với nhau. Tên này sau đó dẫn Sfiga quỳ xuống trước cái bệ đá trung tâm Stonehenge, phía bên phải tên cầm đầu.



Trong lúc này, Elder Tonitribus không rời mắt khỏi bầu trời, mặt trăng lúc này đã đổi thành một màu đỏ máu từ lâu, đây là dấu hiệu của nguyệt thực một phần, đó là quan điểm của dân khoa học Muggle, nhưng với đám Elder, kể cả phù thủy lại khác.




Mặt trăng máu đại điện cho một số quyền năng bị che lấp đi, và một số quyền năng khác hiện ra, và mạnh hơn bao giờ hết, Ambrose là người cảm nhận rõ điều này lúc này, cậu nghĩ mình đang trong trạng thái mạnh nhất từ trước tới nay.



“Sắp tới thời gian rồi. Chúng ta bắt đầu thôi.”



Dứt lời, đám áo đen xung quanh bắt đầu ngân nga một thứ ngôn ngữ cổ. Bầu không khí tức thì trở lên đặc biệt ngột ngạt, vạn vật như bị đè nén bởi một sức mạnh nào đó. Có thứ gì đó bị đánh thức chăng…



“Hỡi phụ thần, con là Tonitribus… đến đây giải cứu cho người…”



Đáp lại là một cơn địa chấn không nhỏ, có thứ gì đó đang động đậy ở dưới đất. Đám người của Ambrose liền dao động hẳn lên.



Đội trưởng đám người khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía Ambrose. Cậu giơ tay ra hiệu tiếp tục chờ đợi.



“Để ngọn lửa của ta đốt cháy nó…”



Một tên Elder ném về phía trước một dung dịch màu đỏ rực lửa, không rõ nó là cái gì, nhưng sau khi tiếp xúc với mặt đất, cả cái lọ nổ tung, bốc ra một ngọn lửa khổng lồ.



“Để nước của ta hòa tan nó…”



Một cái lọ khác được ném ra với một hướng khác, lập tức, mặt đất vang lên những tiếng xèo xèo, và một cột khói khét lẹt bốc lên cao ngang ngửa với ngọn lửa.



“Để đại địa của ta đập nát nó…”



“Uỳnh uỳnh uỳnh…” Một tảng đá với nhiều họa tiết kì quái tỏa sáng trên bề mặt, không biết từ đâu trồi lên, đè xuống mặt đất, khiến nó càng trở lên run rẩy.



“Để cơn gió của ta xé nát nó…”








“NGAY LÚC NÀY.” Ambrose gầm lên.



Cậu tức khắc biến mất trong không khí, rồi xuất hiện ở bên cạnh Sfiga xui xẻo, tiện tay bắn ra một quả cầu lửa tấn công tên Elder bên cạnh, và lập tức lui xuống, trở lại vị trí quân đội của mình.



Hulk và Ấu niên Thor lúc này gào lên, xông tới. Những pháp sư khác đồng loạt ra phép, hơn một trăm tia sáng đủ loại màu sắc bắn về phía đám người áo đen…



“Phốc phốc…”



“Protego.” (ND - Bùa che chắn)



“Finite.” (ND - Bùa chặn)




Bùa chú va chạm tạo nên từng tiếng nổ nhỏ, với ưu thế từ số lượng, gần như ngay lập tức, mấy chục phù thủy áo đen bị giết chế.



Những đứa còn lại thì tùm tụ lại với nhau, chỉ có phép phòng thủ. Ngược lại, mấy tên cấp 4 bắt tiến lên đánh trả. Hai tên Elder cấp năm cũng tham gia vào.



Hulk và Đội trưởng lao tới đối đầu với hai tên này, nắm đấm và lá chắn giơ lên, hai bên điên cuồng đỡ đòn, đánh trả, ra chiêu.



Về phần Stonehenge thì thôi không cần nói, một nửa vòng cung của nó hoàn toàn bị đổ sập bởi phép thuật, giống hệt như những gì còn lại một nghìn năm sau.



Bấy giờ, Ambrose dùng ma lực giải bùa dính miệng cho tên xui xẻo, không để ý tới tên này liên tục cúi đầu cảm tạ, cậu hét lên:



“Rút lui. Thành lập đội hình.”



Các phù thủy nghe vậy liền di chuyển tạo thành hình chữ V lù lại, và trung tâm chữ V chính là trận chiến giữa Đội trưởng, Hulk với hai Elder. Bọn họ buộc hai tên này vào vị trí bị bao vây ba mặt.



Thế là hai Elder khổng thể không lùi lại, trừ khi muốn chết.



Trận chiến diễn ra chóng vánh, có vẻ đã kết thúc, nhưng chưa. Phía trung tâm Stonehenge, thình lình một cột gió xoáy hiện lên, nó kết hợp với bốn phần nước, lửa, đất khác, tạo thành bốn trụ cột vững vàng xung quanh.



Elder Tonitribus giờ mới rảnh tay, hắn biến thành một ánh chớp, nháy cái xuất hiện trước mặt Ambrose đám người.



Tên này cười như điên:



“Ha ha… cuối cùng các ngươi đã đến… Phụ thần… Để máu của kẻ thù tưới tắm vùng đất này…”



“Dòng máu của Elder…” Hắn nhìn về phía Thor.



“Dòng máu của người khổng lồ…” Hắn nhìn về phía Hulk.



“Dòng máu của quái vật.” Hắn nhìn về phía Natasha, và Tony người sắt…



“Dòng máu của kẻ phản bội.” Hắn nhìn về phía Đội trưởng và Ronbin-hood Mắt ưng …



“Dòng máu đen tối nhất…” Hắn nhe răng nhìn Ambrose.



“Và dòng máu đứa con của sao chổi..." Sfiga xui xẻo cả người run lên cầm cập.



Xung quanh độ quân của Ambrose một vòng sáng ma pháp trận khổng màu đỏ phản chiếu ánh sáng đỏ từ mặt trăng lóe lên…