Sáng ngày hôm sau, Ambrose dùng cả buổi để thuyết phục Hermione an tâm ở lại trong lâu đài, tới buổi chiều, nhân vật chính của chúng ta lên phòng hiệu trưởng, xem ra Philip Karling có thứ gì muốn giao cho tên này.
Thấy Ambrose vừa bước vào, ông ta ra hiệu cho cậu ngồi xuống và nói ngay:
“Cuối chiều hôm nay, Đội trưởng sẽ trở lại lâu đài dẫn con tới nơi tập kết, rồi con sẽ bắt đầu từ đó hành động, con biết mình phải đối diện với ai rồi chứ?”
Ông ta hỏi câu này không khác gì hỏi Ambrose có muốn bỏ cuộc không?
Ambrose không nói gì, mà nhìn thẳng vào mặt cha mình, đây rõ ràng thể hiện câu trả lời cho thấy là Ambrose không từ bỏ, và một ý khác muốn nói: Ông nói gì thì nhanh lên cho?
Philip Karling nhẹ gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng biến ảo, không ai biết vị chùm hắc thủ này đang nghĩ gì trong đầu, rồi ông đưa lên trước mặt Ambrose một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng kim cương, phía trên có khắc gia huy nhà Karling và một số họa tiết trang trí cực đẹp.
“Mặc dù hơi muộn nhưng đây là quà cho con nhân lễ trưởng thành. Nó không phải là chiếc đồng hồ thông thường, con giữ nó trong người, có ngày nó sẽ giúp ích con.”
Ambrose đưa tay nhận lấy, cậu quan sát kĩ chiếc đồng hồ kim cương này, bề ngoài đã thể hiện sự giá trị của nó về thẩm mỹ, về vật chất… nhưng cậu lại quan tâm tới bên trong hơn, chiếc đồng hồ này chắc chắn là một vật phẩm ma thuật, bên trong ẩn chứa năng lượng không hề nhỏ chút nào.
“Cảm ơn.”
“Ừm, còn một thứ nữa.” Philip Karling tiếp tục đưa ra một thứ khối hình đa phương, bên trong nó lấp lánh một con mắt xanh lam đang tỏa sáng huyền bí.
Ambrose thấy vậy hơi sững sờ, con mắt này giống hệt con mắt bí ẩn đã đưa cậu từ hiện tại tới một nghìn năm trước, không lẽ con mắt này lại…
Cha Ambrose nhẹ nhàng nói tiếp nhũng gì Ambrose đang nghĩ:
“Đúng như con nghĩ, đây chính là thứ giúp con trở lại một nghìn năm sau, nó không cần phải chờ lúc con gặp nguy hiểm thì mới phát động, nếu con muốn trở lại ngay lúc này, chỉ cần bóp vỡ khối đa phương này.”
Ambrose cẩn thận cầm lấy Con mắt, cậu trong tay biến ra một cái hộp để con mắt đó vào và ném vào trong cái túi thi chú mở rộng của mình.
Bây giờ Ambrose chưa có ý định trở lại, cậu còn có Hermione phải sắp xếp, còn việc dụ dỗ con nhỏ rồng nhận cậu làm chủ nhân nữa. Đặc biệt là Ravel, hai ngày ngắn ngủi gần đây mối quan hệ giữa hai người trở lên khá mờ mịt, Ambrose cũng không chắc nữa.
“Được rồi, còn một việc nữa ta làm cho con. Con đưa cho ta thanh Leaud.”
Philip Karling chưa hết việc, trong lòng không hiểu, nghe ông nói vậy khiến Ambrose có ảo giác như một người cha chuẩn bị đi xa, dặn dò con cái trong nhà một số chuyện đại loại như vậy.
Cậu không đem nghi vấn nói ra miệng mà lấy thanh kiếm của mình ra, Philip Karling thuận tay cầm lấy, vuốt ve nó một lượt rồi nói:
“Thanh kiếm này không chỉ có thể quán chú ma lực và hấp thu sức mạnh của ánh trăng tăng độ sắc bén như con thường dùng… khi ta rèn tạo ra nó, có đặt vào trong đó một vật.”
Cha Ambrose búng ngón tay lên lưỡi kiếm, khiến nó rung lên, phát ra một tiếng ‘ong ong’ không chói tai mà êm dịu… tức thì, trong bàn tay ông ta hiện lên một chùm sáng đỏ chói bao phủ toàn bộ thành kiếm.
“Bên trong nó là một sức mạnh mà lúc trước con không thể khống chế được, nên ta đã phong ấn nó, nhưng giờ thì khác, con cần một thứ vũ khí xứng tay trong trận chiến tối nay… bây giờ... GIẢI PHONG.”
Ông ta hét lên hai từ cuối cùng, thanh Leaud bắt đầu rung lên dữ dội, nó nghiêng vẹo, lắc lư như muốn thoát khỏi đôi bàn tay đang khống chế nó. Rồi, thanh kiếm bắt đầu biến đổi, lưỡi kiếm trắng muốt bóng loãng dần biến thành một màu đen tối tắm.
Không gian vây quanh thanh kiếm cũng bị nhuộm đen, và rồi, đến lượt viên bảo thạch trên chuôi kiếm bắt đầu đổi màu nốt, nó biến thành một viên ngọc đen xám, lại phảng phất có những tia sáng lẻ loi trôi nổi bên trong.
Trông nó giống hệt viên ngọc Opal đen quý hiếm, chỉ là sống động hơn mà thôi.
Chưa dừng lại, căn phòng bắt đầu biến đổi, hay chính xác hơn là những hạt ma pháp nguyên tố trong không khí bắt đầu hội tụ lại quanh thanh kiếm.
“Bộp”
Một tiếng nổ nhỏ bùng lên bắt bay đám nguyên tố pháp thuật về tứ phía, chúng sau đó liền biến mất trong không khí, chỉ còn một thanh kiếm hoàn toàn khác trong tay cha Ambrose.
Ambrose thấy thể không khỏi chăm chú lên:
“Nó giờ như thế nào?”
“Con thử rồi sẽ biết.”
Nói xong, ông đưa thanh kiếm trở lại cho Ambrose. Cậu nắm lấy nó, một cảm giác quen thuộc hiện lên trong tay Ambrose, đó vẫn là thanh Leaud của cậu.
Chỉ là khi truyền ma lực vào… cái cảm giác này… Ambrose không biết diễn tả ra sao nữa, cậu lại nhìn cha minh ý rõ ràng muốn ông ta giải thích:
“Con thử vận dụng phép thuật bóng tối mà Elder Erebos dạy xem…”
Ambrose gật đầu, và thật bất ngờ, phép thuật bóng tối quá hoàn mỹ thích ứng với thanh kiếm, nếu cậu dùng nó có thể tăng phúc gấp mấy lần là ít.
Cha Ambrose nói thêm:
“Ta đã dựa vào một vài thanh kiếm mẫu tạo ra nó, con phải cẩn thận khi sử dụng, nó sẽ ăn mòn tâm trí của chính chủ nhân nó.”
Ambrose nheo mắt nhìn cha mình, ông ta có vẻ thấy cậu chưa thiếu rắc rối hay sao, hết bài nhạc với tác dụng phụ nguy hại (Tác: Hại thận /cdeu) tới thanh kiếm có thể ăn mòn tâm trí.”
“Ngoài ra, nó sẽ càng trở lên sắc bén hơn, bây giờ có thể nói là không có thứ gì trên thế giới này nó không chém được. Tất nhiên ngoài một số trường hợp cá biệt hy hữu.”
Điều này Ambrose không phải đối, trước đó quả thực cậu chưa thấy thứ gì mà thanh Leaud không thể chém đứt được, kể cả ma thuật của đối phương. Chỉ có cành của cây thế giới Táo Vàng là vô hiệu mà thôi, nhưng giờ sau khi cha cậu giải phong ấn thanh kiếm thì chưa thử chưa biết được.
==== Chuyển cảnh ====
Trời tối rất nhanh, cha Ambrose đã rời đi, có lẽ ông ta tới nơi tập chung quân đội của mình, chuẩn bị cho trận chiến.
Còn Ambrose đã theo Đội trưởng rời khỏi lâu đài từ chạng vạng tối, bọn họ hai người độn thổ theo hướng nam, qua hầy hết phần núi đá lởm chởm phía bắc miền trung đảo Anh.
Hai người xuất hiện trong một thị trấn ở một vùng nông thôn khá phồn hoa, xung quanh là vùng đồng bằng phì nhiêu dùng để trồng trọt. Đội trưởng dẫn Ambrose đi qua một nhà thờ và tiến vào con hẻm phía bên trái rồi tới một căn nhà cỡ vừa.
Tại đây, các thành viên khác của Biệt đội người báo thù đã đợi sẵn, bọn họ thấy Ambrose liền đứng lên cúi chào. Ngoài ra, còn có hai gương mặt quen thuộc khác, là Slytherin và Gryffindor.
Hai tên này khuôn mặt không thỏa mái như các thành viên trong Biệt đội người báo thù, trái lại cả hai đều căng thẳng vô cùng, kể cả Gryffindor bình thường bộ dáng không coi đâu và đâu cũng hai hàng lông mày xoăn tít suy nghĩ.
Nhận ra hai tên này, Ambrose hỏi Đội trưởng:
“Đội trưởng, tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?”
Nên biết trận chiến tối nay không phải là chỗ cho đám phù thủy tu vi cấp 4 chưa tới, Slytherin và Gryffindor mà tham dự vào thì không khác gì một con chuột tham gia trận chiến của sư tử, bọn họ có thể bị giết ngay tức khác, Ambrose không muốn sau khi trở lại hiện tại thì thấy tên của bốn nhà sáng lập thay đổi.
Đội trưởng chưa trả lời, thì Slytherin đã lên tiếng:
“Thưa hoàng tử Ambrose, chúng tôi biết mình rất yếu nhưng đây là nước Anh, chúng tôi có nghĩa vụ…”
“Dừng lại, cáo Hội đồng phù thủy Britannia kia không có quyền tham dự vào việc này, ngươi đừng nghĩ bọn họ là thứ gì đó đáng kể lắm.”
Ambrose chán ngắt nghe mấy lời nhàm thoại của Slytherin rồi, ông ta có vẻ luôn sống và làm việc theo nguyên tắc, cận trọng một cách không tưởng.
Nghĩa vụ cái gì ở đậy, chiến tranh đã bắt đầu, sau trận chiến này Hội đồng sẽ tan biến, đám phù thủy áo đen dưới sự hộ thuẫn của Elder bóng tối sẽ tẩy sạch hội này.
Ambrose không biết ở Anh có gia tộc phù thủy nào là do một Elder tạo lên không, nhưng cứ xem sự phân hóa lãnh thổ thống nhất thành các công quốc nhỏ là đủ thấy.
Mà dù có thì chắc chắn đã bị cha cậu tẩy sạch các đây hai trăm năm, nghe nói thời đó ông ta đi một vòng nước Anh, còn định chiếm cả đảo Anh cho mình. Cũng vì những lý do trên ta mới dễ dàng bắt gặp đám phù thủy áo đen ở Anh như vậy.
Bọn chúng còn dám ngang nhiên đồ sát cả một quán trọ cho vui, công khai chiếm một tòa thành muggle làm cứ điểm (Ambrose nghe lời kể của Đội trưởng)... mà Hội đồng có dám làm gì, cả Slytherin và Gryffindor đều bất lực.
Chứ ở những nước khác, như Đế chế Francia do nhà Karling cầm đầu chẳng hạn, trên nữa là một trong những Great Elder quyền năng nhất trên thế giới thì bọn phù thủy áo đen, thậm chí cả bọn Dark Elder bình thường, chúng vừa ló mặt là bị tiêu diệt ngay.
Đủ thấy sự yếu ớt trong giới phù thủy Anh nói riêng và toàn thế giới nói chung như thế nào.