Vạn Giới Pháp Thần

Chương 420: ‘Trai bao’




Muốn biết được điều này thì cậu phải tiếp cận được với giới phù thủy. 

Vấn đề là làm thế nào? 

Ambrose đang ở một thành phố muggle, và các tư liệu lịch sử về giới phù thủy trong khoảng một trăm năm từ thế kỉ 9 đên thế kỉ 10 hoàn toàn không tồn tại.

Nhưng Ambrose không ngờ được rằng ngay ngày hôm sau cậu có cơ hội tiếp xúc với phù thủy, chỉ là không giống những gì trong tưởng tượng của cậu chút nào.

… 

Qua một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng cậu đã có thể miễn cưỡng đi lại được như bình thường, biết được tin này, ông chủ cho người gọi Ambrose tới như để cho biết mặt.

Tên này là một lão già gầy khọm, nhưng ánh mắt rất có thần, thể hiện là người từng trải ‘ta ăn muối còn nhiều hơn nhóc ăn cơm’. Lão ta nhìn Ambrose một vòng rồi gật đầu thỏa mãn.

Sau rồi, lão ta thông báo công việc cậu phải làm sau này, chủ quán rượu vừa kiếm được một mối làm ăn phục vụ các quý bà, thế nên Ambrose sẽ trở thành phục vụ viên trong đó, nói cách khác khó nghe là ‘trai bao’.

Khi về của phòng, tức quá mà không làm gì được, Ambrose đá một cái vào cây cột nhà, khiến nó lung lay suýt thì sập, may mà cậu nhanh tay chống tạm một cành gỗ nhỏ vào đấy khiến mọi thứ trở lại cân bằng, nhưng vẫn dễ đổ.

Không để ý tới cái cột nhà, càng nghĩ Ambrose càng tức giận, làm sao cậu chấp nhận mình mặc cho người khác sắp xếp, chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này.

Sau đó Ambrose tận dụng tất cả thời gian để minh tưởng, mong muốn hồi phục ma lực rồi trốn khỏi chỗ này sớm nhất có thể.

Tới buổi tối, thì bỗng nhiên trong quán vang lên một tiếng nổ lớn. Ambrose lập tức tỉnh lại, đây không phải là vụ nổ bình thường, nó mang sóng ma lực. Đồng nghĩa với việc có phù thủy đang đánh nhau ở đây.

Trong giây tiếp theo, Hermione vội vàng chạy tới, khuôn mặt cô xe xanh mép không một giọt máu, hoảng sợ như sắp khóc tới nơi rồi:

“Anh Ambrose, chúng ta chạy mau…”

Không chờ Ambrose phản ứng cô bé lao tới, kéo cậu rời khỏi giường, rồi bò qua một lỗ thủng trên bức tường đan bằng cây cỏ, cúi thấp người len lỏi giữa kẽ hở hai bức tường, qua một ngã rẽ khá kín đáo, hai người tới đống cỏ khô ở cái chuồng ngựa bên cạnh.

Ở phía xa, những tiếng nổ vang lên liên tục, tiếp là những tiếng ầm ĩ, la hét nghe vô cùng kinh dị. Hermione người run lên dừng khựng lại, sợ hãi nhìn sang. 

Cuối cùng, Ambrose quyết định tạm dừng ở một đống cỏ khô, Ambrose nói nhỏ:

“Có chuyện gì vậy?”

“Em không biết, lúc đó bác Robb bảo em trở lại cùng anh trốn đi… trong quán rượu khi đó rất lộn xộn. Bác ấy còn dặn sau này phải nghe lời anh nữa… Bác nói như sẽ không còn gặp lại em nữa vậy.” Hermione lo lắng nói.

Ambrose không trả lời ngay vuốt mái tóc an ủi cô bé, hỏi:

“Yên tâm, bác ấy sẽ không sao. Đừng quên Robb từng là một chiến sĩ. Chúng ta tiếp theo đi lối nào?” Ambrose hỏi. 

Cậu mới tới đây có một ngày, không thể nào thuộc đường, giờ chỉ có trông chờ vào Hermione.

Cô bé gật đầu, nhìn quanh và đi sang lối rẽ bên trái đống cỏ khô, nhưng khi hai người vừa cử động, một tiếng nổ khác vâng lên, có điều nó rất gần, ở ngay phía đối diện.

“Ầm...”

Ambrose lập tức kéo Hermione vào lòng một tay che miệng cô bé, cảnh giác nhìn ra.

Một người chật vật bước ra, trên người lão ta đầy máu với một cánh tay hoàn toàn biến mất. Là Robb. Tay còn lại, ông cầm một thanh kiếm rỉ sét, lưỡi kiếm bị sức mất đoạn.

Anh mắt ông lão hoảng sợ nhìn về phía sau, và nhìn quanh xem, khi ông thấy căn phòng không có ai thở phào một cái. Hiển nhiên ông lo Ambrose và Hermione chưa chạy kịp.

Ngay vào lúc này, một giọng nói chế giễu vang lên phía sau Robb:

“Lão Muggle hèn hạ… lão chạy đi đâu… lão không thấy ta sao…”

Rồi, ‘bùng’ một cái. 

Một tiếng nổ nữa vang lên. Lần này, Ambrose biết tại sao lại có nhiều tiếng nổ tới như vậy, nó phát ra từ trên người lão Robb… Chân trái của ông ta nổ tung, máu lại bắn khắp cái sân chuồng ngựa.

Hermione thấy thế, nước mắt trào ra, cô bé muốn nhào tới, nhưng bị Ambrose ôm chặt lại, co muốn hét lên, nhưng đã bị tay của cậu bịp lại.

Chỉ phát ra mất tiếng ưm ưm:

“Thả em ra, Ambrose… bác Robb… hu hu… bác ấy bị thương rồi…”

Ambrose thì thầm:

“Im lặng Hermione. Chúng ta không thể bị phát hiện, nếu không mọi cố gắng của bác Robb sẽ tan thành mây khói…”

Hermione nghe lời không dãy dụa nữa, nhưng cô bé ngày càng khóc lớn hơn, không kìm lại được.

Phía sau, Ambrose ánh mắt nghiêm trọng nhìn mọi thứ diễn ra trong sân, rõ ràng đây là một loại phép thuật vô cùng tà ác, mang tính tra tấn, để người bị hại thấy từng bộ phận của cơ thể mình bị nổ rung.

Và phía bên trong quán rượu kia, những tiếng bụp bụp vẫn vang lên, trong đó là một bữa tiệc của máu và thịt…

Ambrose không nghi ngờ kết cục của cậu và Hermione sẽ giống hệt lão Robb nếu bị tên phù thủy áo đen kia phát hiện, Ambrose hiện tại không hề có sức phản kháng.

Lão Robb đau điếng hét lên một tiếng, lão ánh mắt sợ hãi, tức giận gầm lên:

“Ngươi, giết ta đi…”

“Ôi dào ông già, muốn chết sớm như vậy làm gì…” Phù thủy giọng chả đáng nói, nếu để ông lão này chết thì hắn mất công tới đây à…

“Ông già, bé gái vừa rồi ở cạnh lão đâu rồi.”

Robb ánh mắt bất khuất:

“Làm gì có đứa bé… AHHHH.”

Cái chân còn lại của Robb nổ tung, tên phù thủy bị bắn màu vào khuôn mặt nhợt nhặt của mình, giọng không đổi nói:

“Lão đừng có giỡn với tôi… khôn hồn thì nói ra.. Con bé đâu?”

Nói rồi, tên này dùng chân đá một cái vào phần chân cụt lời xương của lão Robb, cảnh tượng máu me tới nối khiến Ambrose phía xa phải rùng mình.

Hermione đã bị cậu bịp cả mắt lại, nghe thấy bác Robb kêu lên, cô bé ưm ưm nói:

“Bác ấy sao rồi… anh Ambrose…”

Robb lại la lên lần nữa, khuôn mặt nhăn nheo của lão trắng như tượng, không một giọt máu theo đúng nghĩa đen, lão thì thào:

“Tôi nói… tôi nói…”

“Đó… như vậy phải tốt hơn không?”

Rồi tên phù thủy cầm đũa thần vung lên một cái, máu ở vết thương trên người lão Robb ngừng chảy, nhưng lão già không đủ sức thì thào mà mấp máy môi:

“Con bé nó trốn trong đống cỏ khô…”

“Cái gì.” 

Ambrose giật mình suýt bật lên thành tiếng. Lão Robb lại chỉ chỗ cậu và Hermione trốn… bây giờ phải làm sao.

Tên phù thủy ánh mắt giễu cợt bào:

“Mi nói cài gì, ở cái đống cỏ khô kia ư?”

Hắn nói rồi chỉ tay về vị trí của Ambrose hai người.

Lão Robb vô lực gật đầu, trông lão rất yếu rồi, cánh tay còn lại đờ ra như bị phế bỏ. 

“Tốt… để ta xem…” Phù thủy nói xong nhẹ nhàng bước tới đống cỏ khô, vừa đi hắn vừa ngân nga một bài hát…

Ambrose thấy hắn tới liền đảo mắt nhìn quanh, xem có thứ gì làm vũ khí được không. Trong đầu cậu có một hy vọng nhỏ bé là tên phù thủy quá chủ quan và chỉ nghĩ có một mình Hermione ở trong này thôi, lúc đó cậu có cơ hội.

Nhưng, một biến cố bất ngờ xảy ra, lão Robb vốn sắp chết tới nơi, lại vùng dậy, hai bàn chân của lão đã mất nhưng cánh tay còn lại vẫn có thể dịch chuyển được, lão lộn một vòng rồi với lấy thanh kiểm mẻ đâm từ dưới lên trên vào lưng phù thủy.

Hóa ra vừa rồi lão Robb chỉ bừa để đánh lạc hướng tên phù thủy thôi, thế mà làm Ambrose cuống cuồng cả lên, nhưng chưa chắc...

Mọi thứ tiếp theo diễn ra trong chưa tới một giây, nhưng ngay khi lão cầm được thanh kiếm và nhấc nó lên thì cánh tay cuối cùng của lão nổ tung.

“Bùng..” “Ahhh”

Tên phù thủy gương mặt đắc ý nhảy một phát quay người một trăm tám mươi độ nói:

“Có phải vừa rồi lão thấy hy vọng… ha ha… thấy hy vọng rồi chết cảm giác thế nào…”

Robb đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ông không còn máu để phun ra nữa… Tên phù thủy chưa hài lòng, hắn bước tới dẵm chân lên mặt Robb bảo:

“Tên Muggle thấp hèn bẩn thỉu, chúng mày nhan nhản ngoài đường, làm bẩn hết mắt bọn tao… lũ ăn bám thối rữa… không hiểu vì lý do gì mà bọn họ bảo vệ chúng mày. Lũ chúng này chỉ là bọn nô lệ mà thôi.”

“À phải… tao suýt quên, mày còn là nô lệ của bọn nô nệ. Tuy mày mạnh hơn lão chủ tiệm một chút, nhưng vẫn chỉ là con chuột hơi lớn mà thôi. Làm sao mày nghĩ mình có thể gây tổn thương với một phù thủy cao quý như tao…”

“Thôi được rồi… Nhờ mày mà tối nay tao rất vui. Tao sẽ thưởng cho mày cái chết xinh đẹp nhất…” 

Nói rồi, hắn khẽ chạm đầu đũa thần vào người lão Robb. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người của lão đã phổng to lên như một quả bóng bay.

Và lão thực sự tay lên bầu trời, nhưng khi bay cao được mười mét, thân hình tròn chịa này, rung lên và…

“Bùm.”

Máu, thịt vụn, mẩu xương rơi vãi khắp nơi, cả sân chuồng ngựa nhuộm đỏ… Xong rồi tên phù thủy còn đứng lại cười như điên dại.

“Hắn thực sự không bình thường.” Ambrose trong lòng chấn động nghĩ. “Cầu mong tên này không thực sự lại đây, nếu không?”

Đáng tiếc nhân vật chính của chúng ta không được như ý, tên phù thủy cười xong, môi nở một nụ cười vặn vẹo nói thầm mà Ambrose còn nghe được:

“Hôm nay quả là một ngày may mắn, sao không thử tìm trong đống cỏ nhỉ… ai biết đâu?”

Hắn dứt lời liền chậm rãi di chuyển tới chỗ của Ambrose hai người, trong miệng lại vang lên bài hát:

“Cô bé nhỏ… đừng sợ… phù thủy sẽ không bắt cóc em đây… cô bé à.. đừng sợ…”

Hắn tới trước đống cỏ, đũa thần rung lên một cái, cả đống cỏ bị hất tung tên, lộ ra một thân hình nhỏ bé nằm ở đó…

“A… cô bé quả thực đây rồi… ngủ say giống như một cô công chúa nhỏ…”

Tên này ngồi xuống, bàn tay rướm máu của hắn vuốt ve lên má của Hermione, thầm thì:

“Thật đáng yêu, bên trong của nhóc cũng rất tốt…”

Phù thủy nở một nụ cười đảo mắt quét qua quét lại trên người Hermione nói:

“Bọn Muggle chúng mày được cái vỏ ngoài xinh đẹp, làm đồ chơi là cực phẩm..”

Thình lình.

Ầm ầm ầm..

Một tiếng đổ sập vang lên, phù thủy theo phản xạ quay người lại, hắn thấy một dãy nhà sập mái, bụi bay mù mịt, tên này khít mũi coi thường nói:

“Đúng là lũ chuột bọ, ở một nơi như thế này là xứng đáng với bọn chúng. Được rồi nên đi thôi…”

Tên này nhìn về phía quán rượu đã yên ắng được vài phút, hiển nhiên bữa tiệc trong đấy đa kết thúc, đám đồng bọn của hắn có lẽ đã rời đi. Tên này xoay người lại…

Nhưng.

Đối diện với hắn lúc này không phải là một cô bé vô lại đang nằm mê man nữa mà một chàng trai thanh niên rất đẹp trai, trên tay cầm thanh kiếm sứt mẻ đã gãy làm đôi của lão già Muggle hắn vừa giết.

Nhưng giờ, thanh kiếm này lại đâm vào người của hắn, rất nhanh, hắn cảm thấy trước ngực mát lạnh ba lần, ba nhát kiếm xuyên ngực, xuyên tim, xuyên dạ dày…

“Người… làm sao có thể… ta không nghe… thấy… gì cả.”

“Chết đi… mi quá coi thường kiếm của dân muggle rồi…”

Tên phù thủy cả người quỳ xuống, miệng phun ra vài ngụm máu, ánh mắt từ không thể tin trở lên điên cuồng và mang vẻ vui sướng:

“Khặc khặc… hóa ra mi cũng là phù thủy… ta không chết vào tay của bọn Muggle bẩn thỉu… chờ đó… sẽ có người trả thù cho ta… nhớ lấy… người… người… giết là… là P… Per.. srr…”

Phù thủy tắt thở và chết.

Sau đó, Ambrose cả người ngồi phệt xuống đất, vừa rồi cậu cố sử dụng vượt quá sức mạnh thân thể của mình… tất cả là nhờ ý chí… mới phát huy được mấy phần kiếm thuật mà Ambrose dày công luyện tập trong thời gian là vua ở Thất đại đảo quốc, tuy vài phần nhưng cũng đủ để giết chết tên phù thủy.

Còn thanh kiếm ở đây ra, đen cho hắn là khi làm nổ cánh tay của lão Robb, thanh kiếm này bay tới chỗ của cậu… Còn căn nhà, nó lung lay sắp đổ từ lâu rồi, Ambrose chỉ dụng một chút thủ đoạn ở bức tường bên cạnh, liền kề với vách tường của căn nhà là được.

Nếu thắc mắc vừa rồi cậu trốn ở đâu để rình thời điểm đánh nén tên phù thủy? Đó chính là chỗ góc rẽ kín đáo mà Ambrose và Hermione chui qua.

Có thể nói, Ambrose có thiên thời, địa lợi, thiếu nhân hòa ở đây thôi, nhưng cậu cố được. Thế là tên phù thủy bị hạ bằng một cách không thể muggle hơn.

“Phải ngay lập tức rời khỏi đây thôi…”

Nghĩ tới tên phù thủy còn đồng bọn, mà có thể chưa đi xa, Ambrose gắng gượng ôm lấy Hermione, đi về lỗi rẽ bên trái theo hướng Hermione chỉ.

Nhưng khi vừa đứng dậy, một bóng người lại từ chính lỗi rã đo bước ra… một thiếu nữ xinh đẹp… nhìn thấy cô gái này làm Ambrose nhớ tới một thứ…

(Tác: Là ai đây nhỉ? /tra)