Vạn Giới Dung Hợp

Chương 4: Dị năng thức tỉnh




"Chúng ta một mực trốn ở nơi này sao?" Trương Lực nhìn thoáng qua gian phòng, bốn phía chất đầy đồ ăn và nước uống, trong chỗ này rất an toàn.

Đại Phong lắc đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời đã chuyển mây đen che kín, tiếng sấm rầm rầm, giống như ông trời đều vì nhân loại gặp phải vận mệnh bi thảm mà mặc niệm.

"Sáng sớm ngày mai, anh sẽ lên đường về Nam Định!"

Đại Phong trong nháy mắt có một tia lệ quang, ôm đồ ăn ẩn núp, chỉ là cách làm chờ chết, những... Zombie này dính virus chỉ biết sinh sôi nảy nở càng ngày càng lớn mạnh, đến lúc đó đồ ăn tiêu hao không còn, rồi lại đi đối mặt càng cường đại Zombie, chẳng khác là đi chịu chết! Hơn hết gia đình còn ở quê nhà không biết tình hình như thế nào.

"Cái gì?" Nghe thấy muốn đi đối mặt với Zombie, Trương Lực chấn động, "Như vậy sao được, quá nguy hiểm."

Đại Phong mỉm cười nói: "Yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu, tốt rồi, đi nghỉ ngơi một chút a!" Nói xong liền lấy chăn gối nằm ngay tại sàn nhà.

"Giường cũng rộng mà…" Chưa nói hết câu thì Trương Lực mất thăng bằng ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

………………….

Không biết bao lâu sau Trương Lực dần tỉnh lại trong cơn mê, hắn mê mang nhìn ngó khắp nơi phát hiện ra đây là phòng ngủ của bản thân. Bỗng một cơn gió từ đâu thổi qua khiến hắn lành lạnh mà rùng mình một cái, dường như nhận ra điều gì đó hắn vén chăn lên nhìn một cái.

-Ahh~~

"Có chuyện gì thế, ô tiểu Lực tỉnh rồi à, đêm qua làm anh lo phát chết"

Nghe thấy tiếng thét của hắn Đại Phong liền đạp cửa xông vào.

"Anh... anh đã làm gì em, sao em lại không mặc đồ"

"Gì chứ? cái thằng nhóc này, hôm qua tự nhiên ngất đi phát sốt, cả người nóng ran lên, anh mày tốt bụng chăm sóc mày cả đêm. Không cảm ơn lấy một tiếng thì thôi lại còn…"

Đại Phong thấy Trương Lực hỏi câu kì quặc như thế liền hắng giọng trách mắng xối xả.

"Em xin lỗi, tại em cứ tưởng anh…"

"...." Đại Phong cạn lời, hắn quay ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại để mặc cho Trương Lực một mình.

(Có nên chuyển thành đam mĩ không a ^^ )

Hơn năm phút sau Trương Lực mặc một bộ quần áo ở nhà ra ngoài ăn sáng cùng Đại Phong. Vừa ăn hai người vừa thảo luận về phương thức săn giết zombie và lập một kế hoạch trở về nhà. Săn giết zombie vì sao ư? Đơn giản là khi thành công tự tay giết chết một con zombie thì người đó sẽ mở ra một hệ thống thăng cấp giống như là trong game vậy.

Trần Đại Phong kể lại quá trình mình nhân được hệ thống và thanh đao quân dụng cho Trương Lực khiến hắn há hốc mồm ra không ngậm miệng lại được. Điều này quá thần kì, hắn nóng lòng muốn chạy ngay xuống đường để giết thử zombie kiểm chứng thực hư. Tuy nhiên hắn liền bị Đại Phong ngăn cản, xuống dưới kia zombie không nói còn có cả trùng khổng lồ, mặc dù sáng nay không biết chúng đã đi đâu nhưng ai mà biết được còn con nào ẩn nấp gần đây hay không.

Trương Lực buồn chán nghịch ngợm miếng trứng ốp la trong bát mì, bỗng bụp một cái cả tô mì bỗng nhiên biến mất, hắn và Đại Phong kĩnh hãi nhìn nhau.

"Đây là dị năng thức tỉnh" Đại Phong suy nghĩ một chút rồi khẳng định nói.

Sau khi đạt được hệ thống thì trong phần giới thiệu có nhắc đến các dị năng, Trương Lực hẳn là vừa vô ý sử dụng dị năng mới thức tỉnh của mình. Hắn tập trung tinh thần tìm kiếm tô mì hảo hảo hai trứng của mình, một lát sau khi đã quen thuộc hơn hắn liền phát hiện ra tô mì đang nằm gọn trong một không gian lập phương rộng 5m3. Hắn thử đảo ngược lại quá trình thì bát mì xuất hiện lại trên mặt bàn.

"Không ngờ mình lại sở hữu dị năng không gian chuyên đi mang vác, chân chính suport trong truyền thuyết"

"Ài~~ cái tương lai làm ad gank team sao mà nó xa xôi quá" Trương Lực buồn bực cảm khái.

Đại Phong tức giận trách mắng hắn, người khác thậm trí dị năng còn không có hắn đúng là được voi đòi hai Bà Trưng.

Trương Lực thử vận dụng năng lực của mình thêm một thời gian liên phát hiện ra mấy vấn đề. Dị năng của hắn phải tiếp xúc vật lý mới có thể thu được đồ vật vào trong không gian và đồ vật đó không phải vật sống, lớn hơn không gian cho phép. Đặc biệt việc sử dụng dị năng khá tốn sức, hắn đem toàn bộ vật dụng cùng lương thực vào không gian thì cũng mệt lả cả người, ngồi phịch xuống ghế thở không ra hơi.

Hai người Trần Đại Phong bỗng nhiên giải quyết được vấn đề vật tư và lương thực liền sửa đổi lại kế hoạch, bọn hắn loại bỏ đi vài nơi tiếp tế nhu yếu phẩm giữa đường mà tập trung chính vào việc săn giết zombies trên tuyến đường về quê nhà.

Sau khi mặc thêm nhiều lớp quần áo dài cả hai người dùng băng dính cuốn sách vở tạp chí vào cổ tay, chân… thành một bộ đồ bảo hộ tự chế ngăn cản zombies có thể cắn hoặc cào trúng.

Kẽo..kẹt~~

Trần Đại Phong nắm chặt thanh đao quân dụng từ từ mở cánh cửa ra ngoài hành lang. Quan sát cẩn thận không nhìn thấy con zom nào hắn mới vẫy tay ra hiệu cho Trương Lực theo sát phía sau còn hắn đi trước mở đường, cả hai nhẹ nhành di chuyển từ từ xuống tầng.

Hành lang im ắng, Đại Phong rón rén đi xuống dưới, càng xuống, mùi thối càng nồng, đi đến đầu cầu thang hắn thấy mấy cái bóng lờ mờ của zom.

Có hai con phát hiện ra bọn hắn, Đại Phong bèn dụ chúng chạy về phía cầu thang hẹp. Quả nhiên, chúng “A...a” đuổi theo, hắn lợi dụng các thanh chắn ở cửa sắt chống trộm ở cầu thang ngăn cản chúng lại.

Bị nhốt lại ở ngoài hành lang không cách nào tiếp cận, chúng chỉ có thể khều khều cánh tay và không ngừng ngầm gừ.

"Cầm lấy và dùng hết sức bổ vào đầu nó" Đại Phong đưa thanh đao quân dụng cho Trương Lực nhỏ giọng nhắc nhở.

Trương Lực tiếp lấy thanh đao gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào con zom. Sau một lúc bình tâm lấy hết dũng khí hắn nhắm chặt hai mắt vung đao bổ thật mạnh vào đầu một con zom từng là bác hàng xóm, một người hiền hậu thân thiện, người mà có món gì ngon đều để phần cho hắn. Vì sao ư, vì Trương Lực cũng lương thiện tốt bụng hay giúp đỡ người già giống như đứa con trai đã mất của ông.

Giết ông xong hắn cũng chẳng để tâm đến nhắc nhở của hệ thống vang lên liên hồi mà ngồi ôm mặt khóc nức nở, nhớ về những kí ức về ông hắn không ngừng nói lời xin lỗi trong vô vọng.

Đại Phong giết nốt con zom còn lại rồi nhìn hắn thở dài, không phải vì hắn vô cảm, bởi hắn cho rằng đấy là sự giải thoát cho họ.

Mặc dù thành công giết chết hai con zom nhưng tiếng động ấy hấp dẫn xác sống, hắn nâng Trương Lực dậy bảo hắn sốc lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu.