Vạn Giới Dung Hợp

Chương 2: Cô gái đến từ tương lai




Năm 1998, các nhà khoa học đã phát minh ra phương pháp xác định đồng vị địa chất, đây là phương pháp tốt nhất để xác định tuổi Trái Đất.

Căn cứ vào phương pháp này, các nhà khoa học đã tìm được viên đá cổ xưa nhất có tuổi đời 3,8 tỉ năm.

Tuy nhiên viên đá cổ đó không phải bằng chứng sớm nhất lưu lại từ khi Trái Đất sinh ra, cũng không thể đại diện cho cả lịch sử của Trái Đất.

Vì Trái Đất sinh ra là một quả cầu dung nham nóng bỏng, đá cổ xưa nhất hình thành khi mà Trái Đất đã được làm lạnh lại.

Đầu những năm 2019, các nhà khoa học đã xác định mẫu đá lấy từ bề mặt mặt trăng, phát hiện tuổi tác của mặt trăng trong khoảng 4,9-5 tỷ năm.

Vậy là căn cứ vào thuyết tinh vân của nguồn gốc Hệ Mặt Trời, các thiên thể trong mặt trời dường như ngưng tụ trong cùng thời gian mà thành. Như vậy, chúng ta có thể suy ra Trái Đất hình thành 5 tỷ năm trước....

Trương Lực ngáp dài một tiếng tắt tivi rồi mặc áo đi ra khỏi phòng. Hôm nay là ngày chủ nhật lẽ ra là hắn phải dành ngày nghỉ quý báu này để làm biếng ở nhà nếu như mấy tên cùng lớp chết tiệt kia không làm phiền và nài nỉ hắn tới trường để sửa mấy con robot cho bọn chúng.

"Đúng là bọn phiền phức, việc gì cũng phải đến tay"

Vừa lái chiếc xe super cub 50cc trả góp hắn vừa lẩm bẩm. Mặc dù bất mãn nhưng hắn vẫn phải đáp ứng, ai bảo chúng có liên quan tới kết quả tốt nghiệp của hắn đâu a.

Thành phố Hà Nội, nơi hắn đang sinh sống và học tập là thủ đô của Việt Nam đồng thời cũng là thành phố lớn nhất khu vực Đông Nam Á. Đường phố nơi đây lúc nào tấp nập xe cộ qua lại, trên cao hệ thống tàu điện di chuyển như thoi đưa, cùng với những tòa nhà cao ốc với đủ các thiết kế độc đáo... tất cả tạo nên một thành phố hiện đại và năng động. Bên cạnh sự phát triển ấy Hà Nội vẫn giữ lại được nhiều nét xưa cũ của thời đại trước, nổi tiếng nhất là khu thành cổ nằm gần trung tâm thành phố. Được xây dựng phục chế lại trên nền móng cũ của "Hoàng Thành Thăng Long" đây cũng là nơi sinh sống của nhiều nhà lãnh đạo hoặc những đại gia lắm tiền nhiều của may mắn mới có thể mua được một suất nơi đây.

Đi lòng vòng hơn nửa tiếng đồng hồ thì Trương Lực đã đến được trường đại học Bách Khoa, ngôi trường thuộc top đầu cả nước xếp hạng thứ 96 trên toàn thế giới. Tại đây có tất cả các ngành học lớn nhỏ, rất xứng với cái danh bách khoa của nó và hắn đang theo học ngành chế tạo công nghệ cao năm thứ tư.

Gửi xe tại địa điểm quen thuộc của mình, Trương Lực xách theo chiếc balo đựng đầy dụng cụ sửa chữa đi tới khu phòng thực hành tọa lạc phía tây khuân viên của trường đại học.

”Lực ca, anh đã tới rồi"

Một tên lùn tẹt với khuân mặt hèn mọn lúc nào cũng xoa xoa hai bàn tay đứng ngoài cửa chính tươi cười chào đón Trương Lực, hắn cũng chẳng thèm trả lời chỉ lườm một cái rồi đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Lúc này tại đây cộng thêm vài người đến sau đã đủ số bạn học trong lớp của hắn. Tất cả đều ngồi quây quần tại chiếc bàn tròn đặt chính giữa căn phòng, mặt bàn sạch sẽ không hề có một con robot hỏng nào như lời bọn họ nói trong điện thoại.

"Robot hỏng đâu? Cả đám ngồi đó là sao" Trương Lực ngạc nhiên hỏi cả nhóm.

"Mọi người đều đã đông đủ cả, tớ có lời này muốn nói với mọi người"

Một cô gái tóc ngắn mặc một bộ váy trắng khá dễ thương trong nhóm lên tiếng, cô tên Vũ Dương là lớp trưởng cũng chính là người đã gọi điện cho mọi người đến đây. Trương Lực gật đầu rồi tự tìm cho mình một chiếc ghế và ngồi xuống, mấy người khác cũng không có ý kiến gì đều chăm chú nhìn cô chờ nghe lời giải thích. Không chỉ trong lớp mà tại ngôi trường này cô có khá nhiều danh vọng nếu không cái đám này đã nhốn nháo cả lên chứ không phải ngồi im lặng lắng nghe như thế này đâu.

Vũ Dương là một cô nàng được mệnh danh là thiên tài, 15 tuổi đã hoàn thành toàn bộ trương trình THPT, 17 thi đỗ thủ khoa trường đại học Bách khoa, tham gia và dành được rất nhiều giải thưởng ở các cuộc thi quốc tế… Nhưng quan trọng nhất là gia thế khủng của cô, tuy nhiên để không ảnh hưởng tới đời tư cá nhân nên toàn bộ thông tin đều được giấu kín.

Vũ Dương chỉnh lại cặp kính của mình, nhìn mọi người một lượt rồi bắt đầu nói: "Việc này có khó tin nhưng tớ là một người trọng sinh từ một năm sau trở về, tận thế sẽ xảy ra sau một tuần nữa, tớ hi vọng mọi người hãy chuẩn bị thật nhiều nhu yếu phẩm và kiếm một nơi an toàn để trú ẩn"

"Vũ Dương, cậu nghiêm túc chứ" Một cô gái còn lại trong nhóm sau khi nghe xong liền hỏi lại.

Điều này là cũng thắc mắc chung của mọi người, họ quen nhau hơn bốn năm nay cũng hiểu phần nào tính cách của Vũ Dương, cô là một người nghiêm túc không thích đùa và sẽ không bao giờ làm điều gì vô nghĩa cả. Nhưng chuyện này quá sức phi lý, trọng sinh rồi cái gì mà tận thế chứ?

"Ha ha… cái gì mà tận thế chứ, cậu học nhiều quá khiến đầu óc có vấn đề à"

"Tớ về đây, nhà bao việc"

"Tớ cũng phải về rồi, xin lỗi các cậu"

Liên tục có người bỏ về, cô cố gắng giải thích nhưng mọi người chỉ coi đó như một trò đùa, thậm trí có người còn tỏ vẻ tức giận trách móc vì đã lỡ chuyến đi chơi cùng bạn trai(gái) chỉ vì nghe lời tới đây. Vũ Dương cảm thấy bất lực và buồn bã vì chẳng có ai tin tưởng mình, lúc này Trương Lực cũng đứng dậy định về nhà thì cô lại kéo tay áo hắn lại.

"Cả cậu cũng không tin tưởng mình sao"

Trong giọng nói của cô còn mang một chút thất vọng, Trương Lực cảm thấy có chút khó xử đối với hắn chuyện này quả thực không thể nào tin tưởng được, đang trong thời kì hòa bình như thế này mà nói tận thế là tận thế sẽ xảy ra luôn ư. Nhưng hắn đã chọn con tim thay vì nghe theo lý trí (hắn thích cô, tác cũng thích cô ấy).

"Mình tin tưởng cậu, chỉ là mình muốn về chuẩn bị vật tư cho kịp thời mà thôi" Hắn cười gãi đầu đáp.

''...'' Vũ Dương không nói gì, sau một lúc mới từ trên mặt toát ra một nụ cười rạng rỡ, nói: "Cảm ơn cậu"

"Cảm ơn gì chứ, mình về trước nha" Trương Lực ngượng ngùng đáp rồi chạy vội ra ngoài.

Rời khỏi trường học phần lớn mọi người tụ tập với nhau đi chơi còn lại thì trở về nhà, tất cả mọi người đều bỏ ngoài tai nhắc nhở của Vũ Dương. À không phải là tất cả, vẫn còn một người tin tưởng cô, Trương Lực về đến nhà còn mang theo mấy thùng mì tôm cùng nước ngọt, chính hắn cũng không biết mình về được nhà như thế nào nữa, trong đầu hắn giờ chỉ còn lại toàn là hình bóng nụ cười tựa như thiên thần của ai đó.

"Ài~ thôi để ăn dần vậy"

Hắn cười khổ một tiếng rồi loay hoay xắp xếp đống đồ đạc lộn xộn trong căn phòng trọ nhỏ hẹp 25m2 của mình.

Vài ngày sau…

Sau khi hết giờ làm thêm tại quán cơm sinh viên gần trường học Trương Lực lái xe lang thang dạo quanh thành phố mấy vòng rồi mới đem theo tâm trạng phiền muộn trở về nhà. Đã ba ngày nay Vũ Dương không có đi học, liên lạc mấy lần đều không thấy trả lời khiến hắn vô cùng lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì với cô không? Nếu biết địa chỉ nhà thì giờ này chắc hẳn hắn đã đang trực ở cổng nhà cô rồi.

Cũng chẳng biết phải làm gì, Trương Lực ăn qua quéo rồi lười biếng lướt web trên chiếc laptop 2nd được hắn cải biến không biết bao nhiêu lần mới có thể tạm xứng tầm với mấy cái mẫu máy cấu hình khủng hiện tại trên thị trường.

Mấy ngày nay trên mạng thường xuyên xuất hiện mấy cái bài viết nói về tận thế các thứ, đại khái nội dung là sau vài ngày nữa tận thế sẽ xảy ra và mọi người nên tích trữ thật nhiều nhu yếu phẩm trú ẩn tại nơi an toàn. Những điều này đều giống hệt như lời của Vũ Dương đã nói, tuy nhiên chẳng có ai tin tưởng.

-Tận thế cái gì chứ, đọc ít truyện thôi.

-Nhà mình ai đang cần mua bánh kẹo nhập khẩu thì ib mình ship tận nhà bạn nhé.

-Lại chiêu trò của mấy ông siêu thị đẩy doanh thu bán hàng chứ gì.

-Bác trên nói chí phải.

-Tôi mặc dù cũng không tin lắm nhưng vẫn mua vài thùng hảo hảo….

Đủ các loại bình luận khác nhau, Trương Lực cũng viết vài dòng comment bày tỏ suy nghĩ cá nhân.

"Người theo hương hoa mây mù giăng lối♪ ♪ ♪

Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi♪ ♪ ♪

Đơn côi mình ta vấn vương♪ ♪ ♪

Hồi ức, trong men say chiều mưa buồn♪ ♪ ♪

Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi♪ ♪ ♪

Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt li..."

Bỗng nhiên lúc này điện thoại của hắn vang lên. Trương Lực ngó nhìn màn hình liền thấy vui mừng nhẩy cẫng lên luống cuống bắt máy.

"Alo? Trương Lực đấy à"

Một giọng nói nhẹ nhành cùng khuân mặt tròn trịa dễ thương của con gái hiện trên màn hình, liền nhận ra đúng là Vũ Dương rồi hắn vội vàng trả lời.

"Mình đây, cậu ốm đã khỏe lại chưa, bao giờ cậu đi học lại"

"À ừm, có lẽ không còn cơ hội nữa rồi" nhìn thấy cô trả lời có chút buồn bã khiến hắn khẩn chương hết cả lên vội hỏi lại: "Cậu nói gì vậy, không lẽ cậu muốn đi du học"

"Không nói chuyện đó nữa. Cậu có mua đồ theo lời mình không vậy"

"Tất nhiên rồi, mình mua nhiều lắm đây này cho cậu coi nhé"

"Ha ha… không cần phải thế đâu vài ngày tới cậu nhất định phải ở trong nhà đấy nhé"

Trò chuyện thêm một lúc nữa thì cha Vũ Dương thình lình xuất hiện như bắt được quả tang cô con gái nhỏ đang hẹn hò với bạn bè khác giới, ông liền ngó vào màn hình xem chàng trai may mắn nào lại lọt vào mắt xanh của cô.

"Vũ Dương, con nói chuyện với ai thế đưa ba coi nào… Thôi tạm biệt cậu nhé ba mình gọi rồi"

Trương Lực chưa kịp nói gì thì cô đã tắt máy, hắn cảm thấy có chút lạc lõng cùng thất lạc nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Biết được cô đã khỏi ốm rồi nên tâm lý của hắn cũng đã thoải mái hơn. Nhớ tới cuộc videocall với Vũ Dương trước đó hắn lại ngồi cười ngây ngô thậm nước miếng cũng đã chảy ra.

Một lúc sau Trương Lực liền viết email gửi tới cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ ốm vài ngày, mặc dù lý trí nói cho hắn biết rằng làm thế là sai trái nhưng khổ nỗi con tim hắn đã chiến thắng và mấy ngày nghỉ cậu tiếp tục đi mua thêm một số đồ ăn khác như miến rong, bột mì…