Chương 33: Tháp Swatta( 22) - Tầng 80( 3)
Tất cả chuyện xảy ra trong vỏn vẹn mười giây. Kể từ lúc đám người bị tập kích, chặn đầu rồi quay lại đường cũ.
Mười giây ngắn ngủi ấy lại tràn ngập nguy hiểm. Chỉ cần bất cẩn một chút sẽ rơi vào đường c·hết.
Hiếu chạy gần Đức Cảnh, mắt thấy sắp quay lại vùng đất lỗ chỗ liền nhắc anh:
-Cẩn thận đấy.
Đức Cảnh gật đầu, tăng tốc bước chân, tay nắm chặt khiên, thần sắc nghiêm nghị, dẫn đầu đám người. Anh có nhiệm vụ đi đầu đón đỡ mọi loại t·ấn c·ông bất ngờ.
Một công việc nguy hiểm, đầy tính vĩ đại. Hiếu cánh phải, Lục cánh trái, Wyman đi ở giữa.
Hữu Minh ngồi trên lưng Wyman, trên tay xuất hiện một khẩu súng ngắm. Khoảng thời gian phiêu du khắp nơi rồi chiến đấu liên tục, anh bắt buộc học một số kĩ thuật chiến đấu.
Chiến đấu cận thân anh biết, đao kiếm biết mà súng cũng biết, nhưng chỉ dừng lại ở biết. Thân thể không ổn định dẫn đến việc ngắm bắn vô cùng khó khăn, thế mà Hữu Minh vẫn bách phát bách trúng.
Lý do không phải do anh ta quá giỏi mà đơn giản là lũ thổ dân quá đông. Từng phát súng bắn ra là lại có một tên thổ dân ngã xuống.
Nếu b·ị b·ắn trúng tay, chân thì chúng sẽ tiếp tục lao như điên như dại, không hề có cảm giác đau. Chỉ khi b·ị b·ắn trúng chỗ hiểm, ngã ra đất rồi bị đồng bọn dẫm đạp đến c·hết thì lúc đó tên thổ dân đó mới c·hết hẳn.
Đức Cảnh đã chạy đến vùng đất xám đen, anh cứ thế để khiên về phía trước. Vùng đất này có chút trơn trượt nên đám người phải giảm lại tốc độ.
Mấy tên thổ dân thì không nghĩ vậy. Chúng thấy con mồi chậm lại liền tăng tốc. Ngay lập tức mấy tên đi đầu liền ngã sõng soài.
Đám đi sau vấp lên cơ thể của những kẻ đi trước, nối đuôi nhau cứ thế biểu diễn tiết mục hài. Chúng phải mất gần vài giây để ổn định lại đội hình.
Mắt Hiếu liếc ngang, liếc dọc, cố gắng quan sát mọi động tĩnh. Đoàng… Tiếng súng vang lên xé ngang bầu không khí vốn căng thẳng.
Lục hét lên:
-Bên trái!
Nhờ vào Trực Giác, Hiếu biết bản thân chính là mục tiêu. Cậu lắc đầu sang trái, tai phải nghe rõ tiếng đạn sát bên, cuốn đi vài cọng tóc.
Ngay lúc đối phương bắn ra phát súng đầu tiên, Lục đã cầm súng trên tay, phán đoán vị trí, một giây bắn ba viên đạn.
Cậu ta nhíu mày, ba phát đạn vừa rồi không hề trúng đích. Bỗng bên phải cũng phát ra tiếng súng, kẻ bên trái đồng thời tập kích, chỉ là thay đổi góc độ càng thêm hiểm ác.
Mục tiêu của hai phát đạn chính là Wyman – kẻ đang trong tình thế di chuyển chậm hơn bình thường vì phải chở thêm hai người trên lưng.
Đức Cảnh nhanh chóng lùi xuống, ngăn chặn tất cả viên đạn từ bên trái. Lục cầm súng trên tay, khẩu súng của cậu phát ra ánh sáng xanh nhạt, nó đã được Vade bổ sung hiệu ứng Tăng Tốc.
Ngoài ra viên đạn lần này Lục dùng là đạn có hiệu ứng Xuyên Giáp, Siêu Tốc cùng Thiêu Đốt. Với quyết tâm phải giải quyết một trong hai tên nên có thể nói phát súng này có ý nghĩa ngang bằng với uy lực của nó.
Đoàng… Đoàng… Đoàng… Tam Liên Xạ kích hoạt! Tiếng nổ lớn hơn nhiều lần so với tiếng đạn bắn ra bình thường.
Đám người có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai. Tiếp đó là âm thanh cây cối đổ sụp cùng với đó là tiếng hét ầm vang.
Giọng hét tràn ngập đau đớn, chan chứa nỗi phẫn hận tột cùng. Macav tung cách lao ra ngoài, lao về phía Lục với tốc độ chóng mặt, một phần bên tay phải của hắn ta đã biến mất.
Áo giáp, vị trí bí ẩn, vật phẩm bảo vệ, phản xạ, bốn yếu tố khiến hắn tin tưởng bản thân không thể b·ị t·hương nhưng tiếc rằng tài năng của Lục không phải dạng tầm thường.
Nếu lúc đó Macav không kịp thời né tránh, đồng thời dùng vật phẩm thì giờ hắn chỉ còn là xác c·hết.
Lục cầm súng trên tay, trong tích tắc đã nhắm chuẩn tên chim ưng. Macav nhếch mép, hắn đâu có ngu đến mức làm bia sống cho đối thủ.
Một lần nữa, tiếng súng vang lên nhưng lần này đến từ phương hướng khác. Lục vừa giơ súng lên liền cảm nhận lực lượng xuyên thủng bàn tay.
Viên đạn nguy hiểm vốn nhắm đến đầu Lục từ lâu. Cuối cùng, chẳng hiểu sao lại bắn vào tay thay vì đầu.
Mặt Lục nhăn nhó, khó chịu. Viên đạn của đối phương kèm theo Thiêu Rát khiến chỗ v·ết t·hương vô cùng đau đớn.
Cậu không nhịn được rên lên vài tiếng, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay vừa bị trúng đạn.
Macav có chút nghi hoặc, đáng lẽ trong kế hoạch thì giờ đối phương đã nổ đầu. Vì đang trong lúc chiến đấu nên hắn ta tạm thời gác chuyện đó sang bên.
Tên chim ưng bay đến, trên tay là thanh đao sáng loáng, vung ra định c·ướp lấy đầu Lục.
Trong giây phút đau đớn, Lục vẫn kịp thời né sang một bên. Thanh đao lướt qua đầu, để lại vệt chém từ trán kéo xuống lông mày trên đầu.
Wyman muốn hóa thành dạng Hỗn Huyết Quỷ để giúp đỡ, nhưng lại bị Hiếu ngăn cản. Lần này, hắn thật sự không thể hiểu, tâm lý thậm chí sinh ra cảm xúc muốn phản kháng lời đội trưởng.
Đúng lúc này, Hiếu thì thầm:
-Khi nào đám Macav xuất hiện hết thì ngươi ngay lập tức đưa Hữu Minh cùng Vade về thang máy bằng tốc độ nhanh nhất.
Cậu nói cực nhanh, thậm chí có vài chữ Wyman còn không nghe rõ nhưng đại ý thì hắn đã hiểu. Với bộ não ngu si của hắn đến giờ mới nhận ra tình huống này không thể tiếp tục chiến đấu.
Hiếu vẫn quay lưng lại với Lục, cậu biết Macav đang ở đó nhưng không thể quay sang giúp đỡ. Cậu đặt niềm tin lên người đồng đội.
Hữu Minh với Vade không phải dạng phế vật, cả hai đều có nhiệm vụ khác nhau. Vade luôn căn đúng thời gian để thêm hiệu ứng cho mọi người, mỗi lần là cơ thể sẽ suy yếu một phần.
Hữu Minh thì dùng súng yểm trợ cho Đức Cảnh cùng Lục. Macav lao đến chém mấy nhát vừa nhanh, vừa hiểm, chân đồng thời đá khẩu súng của Lục ra xa.
Dù Lục chuyên xạ thủ nhưng kĩ thuật chiến đấu của cậu cũng phải dạng vừa. Tay phải b·ị t·hương nặng không thể cầm v·ũ k·hí thì cậu dùng tay trái.
Lục là người thuận cả hai tay, chiến đấu bằng tay trái không phải vấn đề. Đối mặt với đòn đánh mạnh như thác đổ mà nhất thời cậu vẫn ứng phó hoàn hảo.
Những cái hố bắt đầu phun trào, những cột nước phun lên trời, giọt nước bắn ra như mưa. Khuôn mặt của Hiếu tràn ngập căng thẳng, tay không tự chủ nắm chặt lấy Kiếm Brasu.
Từ cột nước, tên cá trê lao ra. Hắn ta xuất hiện quá đột ngột, mục tiêu là tập kích Lục, bọn chúng quyết định g·iết c·hết tên b·ị t·hương đầu tiên theo kế hoạch.
Hiếu đã chờ sẵn, Tốc Độ Đột Phá đến ngăn chặn đúng lúc, Kiếm Brasu trên tay lóe ra ánh sáng nhạt rồi đậm lên nhanh chóng.
Lang Nhân Kiếm Pháp – Thức Thứ Năm: Đột Phá.
Tên cá trê biến sắc, rồi chuyển sang dữ tợn, hắn dùng rìu bổ từ trên xuống với lực mạnh như núi đổ.
Đối mặt với thế công của Hiếu, hai nguồn sức mạnh giao phong, sóng gió nổi lên, âm thanh vang lên kịch liệt.
Cuối cùng vẫn là tên cá trê không chịu được, hắn bị lực bắn ra xa, Hiếu chỉ lùi lại vài bước. Cậu hô lên:
-Đi nhanh!
Cả đám Macav đã xuất hiện, đã đến lúc rút lui. Nếu ở lại thêm, chắc chắn bọn họ sẽ bị g·iết c·hết. Đám thổ dân đã ở ngay sau lưng.
Hiếu biết tất cả đều là âm mưu của Macav, hắn đã thực hiện giao dịch với thổ dân, để đổi lấy kế hoạch hoàn hảo nhằm g·iết c·hết họ.
Tiếng súng vang lên liên tục, ả miêu nữ cùng tên con người nấp trong rừng quyết không để họ rời đi.
Hiếu dùng vật phẩm có tên Chậm Lại Nào, tác dụng khiến ba tên chỉ định sẽ chậm lại nhiều lần. Đây là lá bài tẩy Hiếu định giữ lại dùng để g·iết c·hết đối phương.
Giờ đây, chỉ có thể dùng để chạy trốn. Macav cùng tên cá trê muốn đuổi theo nhưng cơ thể chậm lại nhiều lần.
Trên tay Macav đột ngột xuất hiện một con bọ to bằng bàn tay, làm bằng kim loại. Hắn nhìn chằm chằm vào Hiếu rồi con bọ bắt đầu bay đi với tốc độ nhanh như chớp.
Lúc này, Hiếu đang bị ả miêu nữ tập kích. Suy nghĩ của cậu tràn ngập nghi vấn, rõ ràng hai tên tập kích trong rừng cộng với Macav, cá trê đã đủ bốn.
“Chúng có thêm đồng minh.” – Suy nghĩ ấy nhanh chóng xuất hiện trong đầu. Tình hình càng ngày, càng nguy cấp.
Lục lập tức xuất hiện, tay trái là súng thay vì đao. Cậu ta bắn thẳng về phía ả miêu nữ đang đến gần.
Viên đạn trúng đích, ả ta bị đẩy ra xa. Đấy là kĩ năng Đạn Đẩy Lùi của Lục, khẩu súng cậu đang cầm chỉ là vật phẩm xanh dương.
Uy lực không đủ để g·iết c·hết đối phương nên Lục chỉ đành dùng kĩ năng câu kéo thời gian.
Cậu nhìn về khẩu súng yêu thích của bản thân đang nằm cách bản thân chưa đến một mét. Dù rất muốn chạy lại nhặt lên nhưng Lục biết bản thân phải từ bỏ.
Cậu ta quay lại, cắm đầu chạy. Tiếng nổ bỗng vang lên, ánh l·ửa b·ùng l·ên. Hiếu bị con bọ của Macav t·ấn c·ông.
Nó đi với tốc độ siêu nhanh, cậu chưa kịp phản ứng đã bị nó bám vào người. Ngay giây sau khi bám vào người, con bọ p·hát n·ổ.
Vụ nổ đẩy Hiếu lăn lộn trên mặt đất, phần lưng cháy bỏng, khét mùi thịt nướng, bên trong lộ ra mảng xương trắng hểu, bên ngoài là vùng thịt đen xì.
Áo giáp bị thổi bay hoàn toàn, nhưng cũng nhờ nó mà sát thương bị giảm một phần.
Hiếu nằm gục, mặt úp xuống đất, miệng rên rỉ không ngừng, đồng thời nói:
-Đau quá! Đau quá!...
Chưa bao giờ cậu thấy nỗi đau đáng sợ đến thế. Lục phủ, ngũ tạng của cậu b·ị t·hương vô cùng nghiêm trọng, thở thôi cũng khó khăn.
Sắc mặt Hiếu tái mét, cậu cảm thấy khó thở. Nỗi đau làm cậu bắt đầu mất bình tĩnh. Lục lao đến, cầm lấy tay Hiếu, khoác lên vai rồi kéo lê người đồng đội chạy trốn.
Nhận thấy sắc mặt xám nhạt của đồng đội, cậu dường như có thể cảm nhận được Hiếu đau đớn nhường nào.
Lục cắn chặt môi, đôi mắt phẫn nộ, hừng hực sát khí, cậu tăng nhanh bước chân để đuổi theo những người còn lại.
Hiếu lúc này cảm thấy thật trống rỗng, đầu ông ông, mơ hồ. Những giây phút đầu tiên cậu không thể cảm nhận được cơn đau.
Cho đến khi cảm thấy sắp c·hết vì ngạt thở, Hiếu mới thều thào:
-Lục. Vỗ ngực cho tôi.
Người đồng đội nhanh chóng vỗ ngực. Hiếu ho khù khụ, cuối cùng mới hết nghẹn tắc không khí.
Cậu cố hít thật sâu, đều đặn trong khi Lục vẫn ôm bản thân chạy. Đầu Hiếu vẫn chưa hết choáng, mọi thứ cứ xoay mòng mòng, thật buồn nôn và khó chịu.
Tiếng súng từ sau lưng vang lên liên tục, vật phẩm Chậm Lại Nào đã kết thúc. Đám Macav biết không kịp đuổi theo nên dùng súng cố vớt vát những giọt máu cuối cùng.
Lục chạy theo hướng zic zac rồi lại chạy không theo quy luật. Cậu ta cố hết sức để giảm khả năng b·ị b·ắn trúng.
Nhưng thế vẫn chưa đủ. Cơn mưa đạn bắn khắp nơi. Dù cậu có giỏi đến mấy thì việc né hết vẫn là chuyện không thể.
Đầu tiên, Lục b·ị b·ắn xuyên bả vai bên tay đang ôm Hiếu. Cậu lập tức đưa Hiếu lên trước mình, bản thân thì ôm từ phía sau.
Cậu không nghĩ người đồng đội của mình sẽ sống nếu cứ bị đạn bắn trúng.
Tiếp theo là chân phải của Lục bị đạn xuyên qua. Cậu mất cân bằng trong phút chốc, người hơi chao đảo dường như sắp ngã, tay vẫn cố ôm chặt lấy người Hiếu.
Phần chân với bả vai không có giáp nên dễ dàng bị đạn xuyên qua. Sau lưng dù nãy giờ bị trúng đạn khá nhiều nhưng lại không quá nghiêm trọng, vì phần giáp lưng có chất lượng khá tốt.
Lúc này, Đức Cảnh đã quay trở lại. Anh ta biết nhiệm vụ của bản thân là đưa Hữu Minh cùng Vade về thang máy an toàn.
Đức Cảnh cất Khiên Bạc vào túi không gian, dứt khoát ôm Hiếu thay Lục, rồi kéo cả hai đứa em nhanh chóng đến chỗ thang máy.
Wyman chạy đến tiếp ứng, hỗ trợ Đức Cảnh đưa Hiếu và Lục vào trong. Hữu Minh ngay lập tức bấm xuống tầng 1. Vade đưa hai tay ra, vận dụng hết sức lực còn sót lại bản thân để chữa trị cho Hiếu.
Ban đầu, cô muốn chữa cho cả hai nhưng Lục dứt khoát ngăn cản rồi cho cô xem v·ết t·hương trên lưng Hiếu.
Vết thương khủng kh·iếp đến nỗi Vade nhìn xong cũng phải cầu nguyện mong người anh của mình không c·hết.
*Thông báo: Tôi nghĩ mình sẽ tạm thời dừng viết truyện để tập trung ôn thi Đại Học. Nếu có người cảm thấy truyện hay thì bình luận để ủng hộ viết tiếp nhé. Ngoài ra, thời gian rảnh chắc tôi sẽ nhận job review truyện để kiếm tiền. Tạm biệt những ai đọc đến đây nhé. Chắc năm sau gặp lại*